Ba mẹ Minh Huy đang ngồi nói chuyện trên phòng khách. Mẹ Minh Huy nói: “Ông nè, ông có thấy con mình dạo này có gì lạ không?”
Ba Minh Huy rời mắt khỏi tờ báo, nhìn vợ mình: “Bà nói vậy là có ý gì? Con mình nó bị làm sao à?”
Bà nói: “Tôi cũng không biết, hơi nghi ngờ nó thôi. Dạo này nó thường ra ngoài vào buổi tối lắm.”
Ông cười: “Thì nó đã nói là đi học anh văn ở trung tâm rồi còn gì! Bà hay lo quá.”
Bà thở dài, không nói gì hết. Nhưng hơn ai hết, là phụ nữ không khỏi lo xa và suy nghĩ tường tận, bà nhất quyết phải chứng thực lại chuyện này để an tâm.
Ngày hôm sau, Minh Huy rời khỏi nhà với lí do đi học anh văn ở trung tâm. Mẹ anh ta vừa thấy anh đi được vài giây liền lẽo đẽo chạy theo sau. Nếu như trinh thám người ta gọi đây là theo dõi, bà sẽ là một thám tử tài ba. Minh Huy đi tới đâu, bà theo tới đó, không phát ra tiếng động hay để đối tượng phát hiện ra. Bộ dạng lén lén lút lút này không khỏi làm người ta chú ý.
“Này! Bà làm gì thế?” Người đi đường hỏi.
“Suỵt!” Ba ra dấu bảo họ im lặng.
Bà vừa quay qua, Minh Huy đã ngồi trên chiếc xe ôm đang từ từ di chuyển. Bà cũng nhanh chóng đón xe ôm yêu cầu họ chạy theo chiếc xe của con bà. Đến đoạn ngã tư, do đông xe nên bà đã mất dấu.
Bà nói: “Đây không phải là đường đến trung tâm phải không?”
Người lái xe ôm gật đầu: “Đúng rồi!”
“Nó bảo đến trung tâm học mà sao lại đến đây?” Bà tự hỏi mình.
Sau một hồi thắc mắc, bà nói: “Đưa tôi đến trung tâm ngay bây giờ!”
Trời cũng gần tối, Bảo Khang hớn hở khi nghe tiếng xe trước cửa nhà mình. Cậu ta đã ngồi chờ từ nãy giờ: “Ủa? Sao anh đi xe ôm?”
Minh Huy cười: “À, xe anh bị hư rồi. Đang sửa nên phải đi xe ôm.”
Bảo Khang nói: “Như vậy bất tiện quá! Anh vào nhà, ba em có chuyện muốn nói kìa.”
Minh Huy vào nhà, ba Bảo Khang nồng nhiệt đón tiếp. Vì ba cậu không thường ở nhà lắm nên đây là lần gặp hiếm hoi. Ba cậu cho phép Minh Huy ngồi, xong mới bắt đầu nói: “Thời gian qua cháu đã vất vả vì Bảo Khang rồi. Bắt đầu từ tháng sau lương của cháu sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm.”
Minh Huy nghe xong, mắt xoe tròn bất ngờ: “Dạ? Tăng nhiều như vậy sao? Cảm ơn bác ạ.”
Minh Huy đứng lên, lễ phép cúi đầu trong niềm vui sướиɠ. Bảo Khang đứng bên này, trong lòng cảm thấy hơi đột ngột nhưng cũng mừng thay cho anh ta.
Ba Bảo Khang hài lòng, lịch sự đứng lên vỗ vỗ vai anh ta: “Được rồi! Cháu hãy cố gắng.”
Nói xong liền quay đi. Đợi bóng cha mình khuất hẳn, Bảo Khang quên mình chạy lại ôm Minh Huy cười hạnh phúc.
Hành động vừa rồi của Bảo Khang làm Minh Huy bất ngờ hơn cả chuyện khi nãy, nên anh đứng đơ ra, trợn tròn mắt. Bảo Khang dường như không làm chủ được mình, vẫn còn ôm anh ta, cười rộn rã: “Tốt quá rồi, công lao đã được đền đáp xứng đáng. Vui hộ cho anh luôn á.”
Minh Huy cười có chút gượng: “Cảm… ơn em nhưng…”
Minh Huy lấy tay chỉ chỉ vào cái ôm chặt của Bảo Khang lúc này. Cậu ngừng cười, nhìn xuống, thấy như vậy tự nhiên hết hồn, mau chóng buông tay ra. Không chỉ đơn thuần là buông tay ra mà cậu ta còn sẵn sàng tặng cho anh ta một cú đá miễn phí vào chân. Bảo Khang đỏ mặt, ngượng ngùng. Minh Huy thì cảm thấy mình đúng là xui xẻo, vừa bị sàm sỡ lại còn bị đánh. Nói cho cùng, chung quy Minh Huy vẫn thiệt hơn.
Minh Huy nhìn chầm Bảo Khang: “Sao lại đá thầy? Em có bị… cái gì không?”
Bảo Khang sờ sờ đầu, ngượng hết chỗ nói, mắc cỡ: “Em... Chuyện khi nãy… là… do em sơ ý thôi, chứ em không có ý gì đâu!”
Lời vừa dứt liền chạy thẳng lên phòng. Có nhiều từ để diễn tả tâm trạng cậu ta lúc này: thẹn thùng, ngại ngùng, bối rối, e thẹn, xấu hổ, mắc cỡ... Cậu ngồi trên này vò đầu bức tóc, không hiểu sao mình lại làm như vậy. Mất hình tượng quá!
Minh Huy dưới này khẽ lắc đầu: “Em ấy đúng là trẻ con mà!” Vừa mới vài giây trước, hơi ấm của Bảo Khang đã trao cho anh ta, mùi hương còn lưu giữ. Vừa mới vài giây trước, trong lòng anh ta bỗng dưng dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả.