“Alô! Hôm nay cậu tới nhà tôi dạy thêm được không?”
“Dạ, được bác ạ! Khoảng một tiếng nữa cháu sẽ tới ngay ạ.”
Đúng lúc Minh Huy đang chuẩn bị đi tắm thì nhận được cuộc gọi đến của ba Bảo Khang. Cũng đã năm giờ mấy rồi, ánh hoàng hôn đang dần buông. Anh ta tranh thủ tắm, cơm nước, mặc đồ rồi rời khỏi nhà. Hôm nay ba mẹ anh ta đi vắng nên anh ta không cần diện lí do để được ra ngoài, bởi anh ta biết nếu nói ra chuyện này thì gia đình nhất quyết không cho đi.
Tại nhà của Bảo Khang, gia đình đang sum vầy ăn cơm tối.
“Này Khang, lát nữa có gia sư tới dạy kèm đó, con ăn xong rồi mau lo chuẩn bị đi!”
Khang biểu cảm bất ngờ, trợn trắng mắt lên, miệng cứng đơ: “Ba, vừa nói… Sao mau vậy ba?”
“Mau gì? Gần tới thi rồi đó, ba không thể chậm trễ với việc học của con. Em cũng lo chuẩn bị nước trái cây mời khách đi.” Ông nhìn Khang rồi nhìn mẹ Khang.
“Em biết rồi!”
Khang ăn chưa no, mà tự dưng nghe chuyện này xong không còn tâm trí để ăn tiếp nữa. Quả thật cậu thấy mệt mỏi nhưng không muốn nói ra.
Minh Huy tay cầm địa chỉ hôm trước ba Khang đưa, bước ngắn bước dài dắt xe tìm nhà. Tự mò đường, mò không ra thì hỏi người đi đường. Cuối cùng, khoảng nửa giờ đồng hồ sau, cậu cũng tìm đến tới chỗ cần đến.
“Chào cậu! Cậu có phải gia sư ông nhà mời tới không?”
Minh Huy thấy bác gái ra mở cửa, hành động trở nên lễ phép, mẫu mực: “Dạ, đúng rồi bác!”
“Mời cậu vào nhà.”
“Khang ơi xuống đây ba biểu này! Gia sư của con đến rồi.”
Khang trên phòng nghe được thanh âm này, trong lòng rực lên ngọn lửa nóng hỏi. Tim cậu đập thình thịch, bất an, đầy lo lắng, hồi họp. Lấy hết bao nhiêu can đảm, cậu bước từng bước chậm rãi xuống dưới nhà.
Vừa tới chỗ nói chuyện, Minh Huy và Bảo Khang mặt nhìn mặt, thật sự bất ngờ. Khang đột ngột thốt lên:
“Thầy?”
Cùng lúc đó Minh Huy cũng lên tiếng, tay chỉ Khang:
“Em?”
“Hai đứa quen biết nhau à?” Ba Khang không hiểu chuyện gì giữa hai người.
Minh Huy cười khẽ, giải thích: “Dạ, chuyện cũng không có gì bác ạ! Thật ra thì cháu là thầy giáo dạy Toán của Bảo Khang ở trường, Khang là học trò của con.”
“Thật vậy sao?”
“Dạ!”
“Thế thì tốt quá! Nhờ cậu giúp đỡ em nó trên lớp cũng như lúc dạy kèm. Chứ em nó còn yếu môn này lắm.”
-Dạ, con sẽ cố gắng. Con cũng mới dạy em nó được vài tuần. Học lực của Bảo Khang thật sự là không được tốt. Mà trước đó tụi con cũng có gặp nhau do một sự cố tình cờ…”
“Dạ ba ơ, để con cùng thầy lên phòng học nha ba.” Bảo Khang ngắt ngang lời thầy Minh Huy đang nói.
“Sao hôm nay con nôn học dữ vậy? Thôi được rồi, cậu cùng em nó lên học đi. Học sớm về sớm nhe cậu!”
“Dạ!”
Nói xong, anh ta đi theo sau Bảo Khang. Vừa đi Bảo Khang vừa nói: “Chuyện đó mong thầy đừng nói cho ba em biết nha thầy!”
“Tại sao?”
‘Ba mà biết là gϊếŧ em chết.”
“Ừ thầy biết rồi.” Minh Huy cười thầm: “Em sợ ba nhỉ? Mà chiếc xe sửa rồi có chạy êm như trước không?”
“Vẫn bình thường thầy ạ.”
_____________________________
“Alô! Hôm nay cậu tới nhà tôi dạy thêm được không?”
“Dạ, được bác ạ! Khoảng một tiếng nữa cháu sẽ tới ngay ạ.”
Đúng lúc Minh Huy đang chuẩn bị đi tắm thì nhận được cuộc gọi đến của ba Bảo Khang. Cũng đã năm giờ mấy rồi, ánh hoàng hôn đang dần buông. Anh ta tranh thủ tắm, cơm nước, mặc đồ rồi rời khỏi nhà. Hôm nay ba mẹ anh ta đi vắng nên anh ta không cần diện lí do để được ra ngoài, bởi anh ta biết nếu nói ra chuyện này thì gia đình nhất quyết không cho đi.
Tại nhà của Bảo Khang, gia đình đang sum vầy ăn cơm tối.
“Này Khang, lát nữa có gia sư tới dạy kèm đó, con ăn xong rồi mau lo chuẩn bị đi!”
Khang biểu cảm bất ngờ, trợn trắng mắt lên, miệng cứng đơ: “Ba, vừa nói… Sao mau vậy ba?”
“Mau gì? Gần tới thi rồi đó, ba không thể chậm trễ với việc học của con. Em cũng lo chuẩn bị nước trái cây mời khách đi.” Ông nhìn Khang rồi nhìn mẹ Khang.
“Em biết rồi!”
Khang ăn chưa no, mà tự dưng nghe chuyện này xong không còn tâm trí để ăn tiếp nữa. Quả thật cậu thấy mệt mỏi nhưng không muốn nói ra.
Minh Huy tay cầm địa chỉ hôm trước ba Khang đưa, bước ngắn bước dài dắt xe tìm nhà. Tự mò đường, mò không ra thì hỏi người đi đường. Cuối cùng, khoảng nửa giờ đồng hồ sau, cậu cũng tìm đến tới chỗ cần đến.
“Chào cậu! Cậu có phải gia sư ông nhà mời tới không?”
Minh Huy thấy bác gái ra mở cửa, hành động trở nên lễ phép, mẫu mực: “Dạ, đúng rồi bác!”
“Mời cậu vào nhà.”
“Khang ơi xuống đây ba biểu này! Gia sư của con đến rồi.”
Khang trên phòng nghe được thanh âm này, trong lòng rực lên ngọn lửa nóng hỏi. Tim cậu đập thình thịch, bất an, đầy lo lắng, hồi họp. Lấy hết bao nhiêu can đảm, cậu bước từng bước chậm rãi xuống dưới nhà.
Vừa tới chỗ nói chuyện, Minh Huy và Bảo Khang mặt nhìn mặt, thật sự bất ngờ. Khang đột ngột thốt lên:
“Thầy?”
Cùng lúc đó Minh Huy cũng lên tiếng, tay chỉ Khang:
“Em?”
“Hai đứa quen biết nhau à?” Ba Khang không hiểu chuyện gì giữa hai người.
Minh Huy cười khẽ, giải thích: “Dạ, chuyện cũng không có gì bác ạ! Thật ra thì cháu là thầy giáo dạy Toán của Bảo Khang ở trường, Khang là học trò của con.”
“Thật vậy sao?”
“Dạ!”
“Thế thì tốt quá! Nhờ cậu giúp đỡ em nó trên lớp cũng như lúc dạy kèm. Chứ em nó còn yếu môn này lắm.”
-Dạ, con sẽ cố gắng. Con cũng mới dạy em nó được vài tuần. Học lực của Bảo Khang thật sự là không được tốt. Mà trước đó tụi con cũng có gặp nhau do một sự cố tình cờ…”
“Dạ ba ơ, để con cùng thầy lên phòng học nha ba.” Bảo Khang ngắt ngang lời thầy Minh Huy đang nói.
“Sao hôm nay con nôn học dữ vậy? Thôi được rồi, cậu cùng em nó lên học đi. Học sớm về sớm nhe cậu!”
“Dạ!”
Nói xong, anh ta đi theo sau Bảo Khang. Vừa đi Bảo Khang vừa nói: “Chuyện đó mong thầy đừng nói cho ba em biết nha thầy!”
“Tại sao?”
‘Ba mà biết là gϊếŧ em chết.”
“Ừ thầy biết rồi.” Minh Huy cười thầm: “Em sợ ba nhỉ? Mà chiếc xe sửa rồi có chạy êm như trước không?”
“Vẫn bình thường thầy ạ.”