- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thầy Giáo Đến Rồi!
- Chương 45: Suýt chút nữa là không thấy anh rồi
Thầy Giáo Đến Rồi!
Chương 45: Suýt chút nữa là không thấy anh rồi
"Cái gì? Khoái Lai không phải đã về nhà rồi sao?" Bặc Lệ Quyên ngồi ở phía sau ngạc nhiên kêu lên.
Bặc Vĩ Quang đang lái xe vừa quay đầu liền nhìn thấy Lí Khoái Lai cùng Tống Hiểu Phương đang nói chuyện, trong lòng thấy có chút ngạc nhiên.
Đêm nay Ngô Đại Bàng mời ông ăn một bữa, Bặc Vĩ Quang cảm thấy dù sao cũng đặt một bàn nên đã gọi thêm vợ mình Giả Thanh, Bặc Lệ Quyên và vài người thân, bạn bè khác nữa, tổng lại vừa đủ mười người.
Ngô Đại Bàng hỏi: "Bặc Lệ Quyên, ai nói với cô là hôm nay Lí Khoái Lai sẽ về nhà vậy? Mắt của cô bị cận à, kia chẳng phải là hắn sao?"
"Tôi thấy rồi." Bặc Lệ Quyên oán giận nói.
Tống Hiểu Phương so với cô xinh đẹp hơn hẳn, chẳng trách Lí Khoái Lai lại muốn ăn tối với cô ta.
Vốn dĩ lúc chú cô nói cùng đến quán cơm Trúc Viên ăn tối, cô nghĩ dù sao cũng là miễn phí nên tính gọi Lí Khoái Lai đến cùng luôn, để cậu ta biết được quan hệ và tiềm lực của gia đình cô.
Nhưng không ngờ rằng Lí Khoái Lai lại từ chối thẳng thừng, đã vậy còn đi ăn cùng với Tống Hiểu Phương khiến cô vô cùng căm phẫn.
"Lí Khoái Lai này cũng không phải tên tốt đẹp gì." Ngô Đại Bàng thấy sắc mặt của Bặc Vĩ Quang không được tốt lắm, lập tức nói xấu Lí Khoái Lai.
"Hừ, kẻ xấu chắc chắn sẽ không có kết cục đẹp đâu." Bặc Vĩ Quang đạp mạnh chân ga, chiếc ô tô lao thẳng về phía trước.
Vừa bước vào quán cơm Trúc Viên, Ngô Đại Bàng liền kêu phục vụ lên món.
Nhưng không lâu sau lại có thêm vài người nữa bước vào phòng, Ngô Đại Bàng đang định bảo bọn đi nhầm phòng thì Bặc Vĩ Quang liền chào hỏi rồi kêu bọn ngồi xuống.
Đệt, không phải chỉ vài người thôi à, sao bây giờ có đến tận mười người thế này.. Ngô Đại Bàng thầm xót xa trong lòng.
Nhiều người như vậy, đồ ăn cũng phải gọi thêm mấy món nữa.
Quả nhiên, Bặc Vĩ Quang cười nói với mọi người: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút, mấy vị này là bạn bè của tôi. Vị này là Ngô Đại Bằng sắp tới sẽ làm chủ nhiệm của trường rồi. Chủ nhiệm Ngô, đồ ăn cậu gọi hình như không đủ?"
"Đủ, chắc chắn là đủ mà." Ngô Đại Bàng bị câu "Chủ nhiệm Ngô" xốc lại tinh thần, quay người đi vào bếp gọi thêm món.
Bặc Vĩ Quang uống vô cùng vui vẻ, vẫn là loại rượu rắn đặc chế của quán cơm Trúc Viên này là tuyệt nhất. Rất bổ dưỡng, tối nay có thể khiến ông..
"Ngô Đại Bàng, con mẹ ngươi, mang thêm một cân rượu nữa ra đây, đừng có keo kiệt như thế chứ." Bặc Vĩ Quang đã uống hơi nhiều rồi.
"Tôi.. được thôi." tim của Ngô Đại Bàng như thể đang rỉ máu.
Ăn uống no nê xong, Bặc Vĩ Quang qua tạm biệt mấy người bạn bè, thân thích gì đó để ra về.
Bặc Vĩ Quang lại gọi Ngô Đại Bàng qua: "Tiền bữa cơm này.."
"Hiệu trưởng, ngài trả sao?" Đôi mắt nhỏ của Ngô Đại Bàng như lóe lên một tia sáng.
"Ăn nói bậy bạ, bữa này là cậu nói mời ta mà." Bặc Vĩ Quang lắc đầu, "Lát nữa cậu nhớ xuất hóa đơn cho bữa này, đề là chi phí tổ chức hoạt động ngày nhà giáo."
Ngô Đại Bàng nghe xong không còn tâm tình để mà tuyệt vọng nữa luôn.
Mọi người đều phải quay lại trường, Bặc Vĩ Quang loạng choạng đi về phía xe của mình.
Bặc Lệ Quyên lo lắng hỏi: "Chú, chú còn đi được không?"
"Được, sao lại không được cơ chứ?" Bặc Vĩ Quang kêu lên.
Bặc Vĩ Quang ngồi ở ghế lái, Bặc Lệ Quyên có hơi do dự một chút, cùng Giả Thanh ngồi ở ghế sau.
Ngô Đại Bàng không sợ chết, vẫn cười ha hả ngồi vào ghế phó lái: "Hiệu trưởng, có thể đi được rồi, chúng ta về lại trường thôi."
"Được, được, chúng.. chúng ta về trường." Bặc Vĩ Quang khởi động xe, chiếc xe rung lên rồi rời đi.
Khi xe đi qua nhà máy đường đến đoạn đường tối, Ngô Đại Bàng vẫn còn đang vui vẻ mà ngân nga một ca khúc.
Bặc Vĩ Quang vừa rồi có nói, tuần tới ông sẽ tuyên bố anh đảm nhận chức phó chủ nhiệm phòng giáo vụ, sau này anh có thể chính thức ra vẻ ta đây rồi.
Đến lúc đó Tống Hiểu Phương thấy anh trở thành lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ thích anh rồi hai người họ sẽ cùng nhau đi ăn tối.
Còn tên Lí Khoái Lai kia chỉ đành cút qua một bên.
Đột nhiên, cơ thể Bặc Vĩ Quang run lên, đồng thời điều khiển tay lái lệch đi, mà chân phải lúc đó cũng đạp mạnh lên phanh ở dưới.
Chiếc xe này sử dụng hộp số tay, sau khi xe rung lắc mạnh hai lần rồi chết máy.
Bặc Lệ Quyên ở phía sau lo sợ xảy ra tai nạn, lúc xe vừa lắc một cái đã hét toáng lên.
"Sao tự nhiên xe lại đứng yên rồi?" Ngô Đại Bàng lúc này mới phản ứng lại.
"Chú, chú sao rồi?" Bặc Lệ Quyên không dám ngồi trên xe nữa, vội xuống xe kêu to.
"Hiệu trưởng, ngài lái xe về trường đi." Ngô Đại Bàng nói.
Bặc Vĩ Quang lắc lắc đầu: "Tôi không say, tôi vẫn còn uống được."
Giả Thanh lo lắng: "Không thể để ông ấy lái xe tiếp được, nếu không sẽ xảy ra tai nạn mất."
Vậy chúng ta làm sao về trường được đây? Cái xe này thì sao? "Ngô Đại Bàng hỏi.
Tuy là nói nơi này cách trường không quá xa, bọn họ đi bộ về cũng không sao.
Nhưng chiếc xe này thì phải làm sao?
" Ở trường có ai biết lái ô tô không? "Giả Thanh hỏi.
Ngô Đại Bàng lắc đầu nói:" Chắc chắn là không có. Trường học ngoại trừ hiệu trưởng thì chỉ có tôi vẫn còn đang học lái và mới chỉ đạt mục 1 thôi. "
" Chiếc ô tô này không thể để ở đây được, nếu không sẽ bị người khác trộm mất. "Giả Thanh đau lòng nhìn chiếc xe nhà mình.
" Hay là gọi người qua đẩy về đi, dù sao chiếc xe này cũng không quá lớn. "Bặc Lệ Quyên đưa ra đề nghị.
Bặc Vĩ Quang mua chiếc ô tô này, là đồ nội địa nặng khoảng một tấn, có lẽ phải gọi thêm vài người nữa mới đẩy về được.
" Được, để tôi gọi các giáo viên trong trường ra. "Ngô Đại Bàng lấy điện thoại định gọi thì chợt nhớ ra mọi người đều về nhà nghỉ lễ cả rồi, hình như không còn mấy giáo viên nam còn ở trường.
Bỗng nhiên hai mắt Ngô Đại Bàng sáng lên, bấm số gọi cho Tống Hiểu Phương.
" Hiểu Phương, chào em. "Giọng của Ngô Đại Bàng bây giờ vô cùng nhẹ nhàng ấm áp.
" Anh là ai? "Điện thoại phát ra giọng nói cực kỳ cảnh giác của Tống Hiểu Phương.
Ngô Đại Bàng như bị đâm một nhát vào tim, giọng của anh dễ nghe và thu hút như vậy, mà Tống Hiểu Phương lại không nhớ được.
Hơn nữa trước đây anh cũng từng gọi điện thoại qua rồi, sao cô ấy lại không lưu lại số của anh chứ?
" Anh là Ngô Đại Bàng đây, em bây giờ đang ở đâu? "Ngô Đại Bàng hỏi.
" Tôi, tôi đang ở ngoài ăn tối. "Tống Hiểu Phương ấp ấp úng úng nói.
Dù sao thì đi ăn cùng với Lí Khoái Lai có vẻ là một việc không hay cho lắm
Với lại, sau khi bọn họ ăn xong cũng không về ngay, mà gọi ông chủ đem ra một chung trà ngồi nói chuyện với nhau.
" Em kêu Lí Khoái Lai nghe điện thoại đi. "Ngô Đại Bàng nói.
Tống Hiểu Phương ngẩn người, cảm thấy kỳ lạ, sao Ngô Đại Bàng lại biết Lí Khoái Lai đang ở cạnh cô?
Dù vậy cô vẫn đưa điện thoại cho Lí Khoái Lai nghe.
" Thầy Ngô, thầy tìm tôi, sao lại gọi điện cho cô Tống chứ? "Lí Khoái Lai cũng thấy lạ.
" Tôi không lưu số của anh cho nên mới phải gọi cho Hiểu Phương. "
Ngô Đại Bàng sốt ruột nói:" Hiệu trưởng Bặc uống say rồi, lái xe đến một đoạn phía trước cách nhà máy đường không xa thì bị tắt máy. Anh mau qua đây giúp chúng tôi đẩy chiếc xe về với. "
" Được. "Lí Khoái Lai không suy nghĩ gì liền đồng ý luôn.
Tống Hiểu Phương cầm lấy điện thoại, tò mò hỏi:" Bặc Vĩ Quang suốt ngày tìm cách chỉnh anh, anh cũng không vừa mắt Bặc Vĩ Quang, sao tự nhiên lại đồng ý giúp ông ta đẩy xe? "
" Hai chuyện này đâu có giống nhau, bây giờ Bặc Vĩ Quang uống say rồi, xảy ra tai nạn, sao tôi có thể không qua giúp được chứ. Không thể chỉ vì chút chuyện đó mà không cứu giúp người khác nữa. "Lí Khoái Lai hỏi cô chìa khóa rồi lái xe chở cô đi về phía trường học.
Tống Hiểu Phương ngồi ở sau xe, nhìn bóng lưng của Lí Khoái Lai không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Sau khi qua nhà máy đường một đoạn, bọn họ liền nhìn thấy mấy người Ngô Đại Bàng đang đứng ở ven đường.
Nhìn thấy Lí Khoái Lai lái xe đến, Ngô Đại Bàng vừa chạy tới vừa hô to:" Lí Khoái Lai, tôi ở đây. "
" Thầy Ngô, may là anh nhảy ra gọi, nếu không anh thấp như thế tôi suýt chút nữa đã không nhìn thấy rồi."Lí Khoái Lai trêu chọc.
Tống Hiểu Phương ở bên cạnh nghe vậy liền bật cười.
Lí Khoái Lai này đôi lúc miệng lưỡi cũng thật là độc ác..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thầy Giáo Đến Rồi!
- Chương 45: Suýt chút nữa là không thấy anh rồi