Trương Hiền Binh này cũng thuộc ban lãnh đạo, là kế toán và là giáo viên dạy vật lý của trường.
Bình thường rất nghe lời Bặc Vĩ Quang.
Lí Khoái Lai nhìn thoáng qua tiết mục biểu diễn vũ đạo, hỏi: "Thùng loa kia không phải vẫn đang kêu đó sao?"
"Phát nhạc thì không sao, nhưng micro thì lại không được." Trương Hiền Binh hỏi, "Thầy Lý, tiết mục này của hai người cũng là vũ đạo à? Nếu là như vậy thì không vấn đề gì."
Tôi nhảy cái đầu nhà anh ấy!
Lí Khoái Lai muốn dùng cây đàn trên tay mà chọi thẳng vào đầu Trương Hiền Binh, dù sao thì cây guitar này cũng không phải của anh.
"Thầy Trương, có chuyện gì vậy?" Tống Hiểu Phương không thèm tin vào lời xằng bậy của Trương Hiền Binh.
Vừa nãy rõ ràng cô hát vẫn bình thường mà, khi Bặc Vĩ Quang nói cũng không có vấn đề gi, sao tự nhiên đến tiết mục thứ ba này lại xảy ra vấn đề rồi?
"Tôi cũng không biết nữa." bị Tống Hiểu Phương nhìn chằm chằm, Trương Hiền Binh chảy mồ hôi không ngớt.
Khi nãy Bặc Vĩ Quang gọi điện cho anh, nói với anh tình hình rồi để anh tự xử.
Vừa nghe thấy "Micro không thể phát ra âm thanh.", cô liền biết rằng Bặc Vĩ Quang lại muốn chèn ép Lí Khoái Lai đây mà.
Nếu chỉ phát nhạc để Tống Hiểu Phương nhảy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Lí Khoái Lai lại hát không được, chỉ có thể thanh xướng. (hát mà không có micro)
"Không sao, tôi thanh xướng cũng được." Lí Khoái Lai cười nói.
Sau khi tiết mục thứ ba kết thúc, Lí Khoái Lai cầm theo cây guitar mà bước lên trước.
Tống Hiểu Phương thấy như vậy, cũng chỉ đành bước lên theo anh.
Có giáo viên muốn mang ghế dựa lên cho Lí Khoái Lai nhưng anh lại xua tay nói: "Không cần đâu, tôi đứng đàn là được rồi."
"Tại sao vậy?" Có người ngạc nhiên.
"Thầy Trương nói micro vừa hay lúc này lại bị hư rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
Sắc mặt của Trương Hiền Binh ở bên cạnh liền thay đổi, không ngờ rằng Lí Khoái Lai lại trả thù như vậy, trước mặt tất cả mọi người nói ra chuyện đó, úp thẳng cái nồi lên đầu anh.
"Không thể nào, vừa rồi micro vẫn còn hoạt động tốt mà, cái này cũng quá kỳ lạ đi?" Có giáo viên nghe vậy liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lí Khoái Lai quay đầu hỏi Tống Hiểu Phương: "Cô có thể nhảy ngẫu hứng không?"
"Sao có thể chứ, tôi đã luyện cả rồi, anh cứ chơi đàn như trước đây đi, không cần phải thêm bớt gì đâu." Tống Hiểu Phương hít sâu một hơi.
Trước đây cô chưa bao giờ phối hợp với Lí Khoái Lai, tất cả đều là cô tự luyện tập với đoạn ghi âm kia. Có thể nhảy tốt hay không, cô cũng không dám chắc chắn.
Một tiếng đàn guitar vang lên, các thầy cô khi nãy còn đang cười nói liền im lặng lắng nghe.
Tuy rằng không có micro, nhưng vị trí đặt bàn cũng không cách quá xa, Lí Khoái Lai vì để mọi người nghe được nên cố ý đến cạnh bàn chính để đàn hát.
"Thầy Lý này rốt cuộc là là dạy tin học hay là dạy âm nhạc vậy?"
"Anh ta dạy ngữ văn, là sinh viên đại học chuyên ngành ngữ văn mới tốt nghiệp năm nay." Có giáo viên thì thầm nói.
"Thật không ngờ là ca khúc anh ta đàn lại hay đến vậy."
Khi tiếng hát của Lí Khoái Lai theo tiếng đàn mà cất lên, phía dưới lại tiếp tục kinh ngạc.
Bởi vì, giọng hát của Lí Khoái Lai này cũng quá hay đi.
Vốn dĩ Bặc Vĩ Quang muốn soi mói khả năng đàn hát của Lí Khoái Lai, nhưng bốn phía trừ tiếng đàn hát của Lí Khoái Lai ra một chút tạp âm cũng không có, ông ta cũng không dễ gì chen vào nói.
Tống Hiểu Phương đóng vai cô nương bên cầu mà tung tăng nhảy, điệu múa uyển chuyển mà ưu nhã của cô khiến ai cũng mắt chữ a mồm chữ o.
Vừa rồi tiết mục của Tiếu Mĩ Mĩ cũng là vũ đạo, mọi người đều cảm thấy rất đẹp rồi.
Nhưng nếu so với Tống Hiểu Phương bây giờ dường như vẫn có chút khoảng cách.
Lúc này, Tiếu Mĩ Mĩ còn chưa kịp tức giận với Tống Hiểu Phương, thì cặp mắt đã dính chặt vào Lí Khoái Lai ở trước mặt.
Cô chợt phát hiện, thầy giáo mới tới này, chẳng những đẹp trai, lại còn đánh đàn tốt như vậy, hát cũng rất hay nữa, tựa như đã nhảy thẳng và tim cô mà hát vậy.
Khi tiếng guitar dừng lại, Lí Khoái Lai hơi cúi người chào mọi người, mọi người mới ngơ ngác tình lại.
"Hay." Mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Tống Hiểu Phương bước tới trước cười nói: "Mọi người đã từng nghe qua ca khúc này chưa?"
"Hình như là chưa từng nghe qua." Tiếu Mĩ Mĩ tò mò hỏi, "Cô Tống, bài này ai sáng tác vậy? Nghe rất hay."
"Đây là do thầy Lý tự mình soạn nhạc và sáng tác ca từ, lúc ấy nghe xong tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ thầy ấy lại là một người đa tài đến vậy." Tống Hiểu Phương cảm thán.
"Cái gì? Đây là ca khúc do Lí Khoái Lai tự mình sáng tác sao?" Mọi người cảm thấy hàm dưới như muốn rơi xuống đất luôn rồi.
Ca khúc hay như vậy sao có thể do một thầy giáo từ nông thôn lên sáng tác ra được cơ chứ?
Lí Khoái Lai không thèm quan tâm đến những điều này, anh chỉ muốn chạy thẳng xuống gặm tiếp cái đùi gà của mình mà thôi.
Khi Lí Khoái Lai đi ngang qua người của Bặc Vĩ Quang, anh chợt dừng lại, kinh ngạc mà hét lên: "Hiệu trưởng Bặc, sao chỗ đó của ngài lại dính nướ© ŧıểυ đen thui thế kia? Không đúng, hình như là máu!"
"..."
"Chẳng lẽ là hiệu trưởng Bặc uống say quá nên?"
"Cho dù có uống say thì cũng không thể chảy ra thứ đen thui như thế được.." mấy thầy cô không rõ chân tướng, xì xào bàn tán.
Bặc Vĩ Quang mặt đỏ bừng bừng như mông khỉ, gằn cổ lên: "Lí Khoái Lai, ngươi đừng có nói bậy, đây là xì dầu."
Bởi vì Hoàng Chí Thịnh cứ ngồi ở đây, Bặc Vĩ Quang cũng ngại về nhà thay mộti cái quần khác.
Nhưng Bặc Vĩ Quang đã uống khá nhiều rượu, âm thanh từ cổ họng phát ra cũng không quá lớn, với lại hơn một trăm thầy cô ở đây vẫn đang xì xầm nói chuyện, sao có thể nghe được tiếng của ông cơ chứ?
"Trương Hiền Binh, con mẹ ngươi, mau lấy micro lại đây cho ta." Bặc Vĩ Quang quay qua mắng.
Lúc Trương Hiền Binh đang định lấy micro qua thì Lí Khoái Lai đã nói: "Hiệu trưởng Bặc, không phải là micro bị hư rồi sao? Sao có thể nói nữa được chứ?"
Trương Hiền Binh đang cầm micro đi được nửa đường liền dừng lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Mi, micro bị hư rồi."
Trương Hiền Binh lúc này mới chợt nhận ra, nếu bây giờ micro lại dùng được bình thường, chắc chắn sẽ bị mấy thầy cô ở dưới sỉ vả đến chết mất.
"Mọi người đừng ồn ào, quần của ta là bị xì dầu văng lên thôi." Bặc Vĩ Quang tuyệt vọng, liều mạng hét lớn, nhưng âm thanh phát ra lại khàn khàn căn bản là không có tác dụng gì.
Lí Khoái Lai vừa đi xuống dưới, vừa tỏ ra đồng tình mà nói: "Mọi người đừng ồn ào nữa, hiệu trưởng Bặc bị chảy máu.."
Tống Hiểu Phương muốn tìm cho mình một chỗ để ăn chút gì đó, Bàng Quang Huy vẫy tay với cô, gợi ý chỗ này vẫn còn trống.
Tống Hiểu Phương nhìn qua, thấy toàn là lãnh đạo ngồi ở đó, Hoàng Chí Thịnh vừa hay cũng nhìn qua đây.
Cô lắc đầu, đi về phía của Lí Khoái Lai bên kia.
"Thầy Ngô, thầy ăn no rồi à?" Tống Hiểu Phương đến cạnh chỗ Ngô Đại Bàng, giọng nhỏ nhẹ nói, tựa như đang chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim người ta.
"Anh, anh ăn no rồi." Ngô Đại Bàng lập tức đứng thẳng lên, gật đầu lia lịa.
Lẽ nào Tống Hiểu Phương hỏi anh ăn xong chưa để rủ anh đi dạo ư?
Nếu thật sự là vậy thì anh phải cố gắng mà đáp ứng thôi!
"Vậy thì tốt, anh có thể về rồi." Tống Hiểu Phương ngồi vào chỗ của Ngô Đại Bàng, lúc đang dọn chén đũa của anh qua một bên, thì thấy Lí Khoái Lai vẫn ở bên kia gặp đùi gà mà không khỏi tức giận. "
" Lí Khoái Lai, anh đem bộ bát đũa này đi đi, lấy một bộ mới về cho tôi. "Tống Hiểu Phương nhìn Lí Khoái Lai.
" Tôi đang bận rồi. "Lí Khoái Lai không phải tên mê gái, chắc chắn sẽ không làm mấy loại chuyện ngu ngốc đó.
Ngô Đại Bàng thấy có cơ hội cho mình thể hiện, liền kêu lên:" Hiểu Phương, để anh đi lấy giúp em. "
Ngô Đại Bàng đem bát đũa trên bàn đi, lấy một bộ mới qua cho Tống Hiểu Phương.
" Cám ơn thầy Ngô, xem ra anh ga lăng hơn so với Lí Khoái Lai đấy. "Tống Hiểu Phương khách sáo nói.
" Đương nhiên rồi, so với tên xuất thân từ nông thôn lên như Lí Khoái Lai tôi không những đẹp trai hơn mà còn ga lăng.. "Ngô Đại Bàng tự hào vỗ liên hồi vào ngực, dẫm đạp lên Lí Khoái Lai để nâng bản thân lên.
Lí Khoái Lai nhỏ giọng nói:" Thầy Ngô, hiệu trưởng Bặc hình như bị chảy máu rồi, anh mau đi lấy khăn tay mang qua đó đi.."