"Tiểu Chu à, trong lớp cậu là lão đại, dù thế nào cũng có chút bộ dạng lão đại. Cậu bảo vệ cho đám học sinh trong lớp, bọn họ thỉnh thoảng cho cậu một ít tiền chơi game thì cũng có tính là gì đâu?" Thiết Thủ tỏ vẻ "tận tình khuyên bảo" mà nói với thiếu niên kia.
"Lão Đại, em biết rồi." Thiếu niên kia vừa chơi Warcraft, vừa gật gù.
Lí Khoái Lai trông dáng người cậu ta chỉ như một học sinh cấp hai thôi.
Còn việc có phải là học sinh trường trung học Lĩnh Thủy hay không thì anh cũng không biết bởi trấn Lĩnh Thủy còn có một trường trung học khác nữa.
Lí Khoái Lai vốn tưởng rằng gặp được Thiết Thủ là có thể tìm được Mã Chí Phong, nhưng anh đã nhìn qua mấy lượt rồi cũng không thấy Mã Chí Phong đâu.
Thiết Thủ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm hắn, quay nhìn qua thì thấy đó là một chàng trai trẻ khá đẹp trai. Có vẻ là học sinh trung học, cũng có vẻ như là sinh viên đại học.
"Cậu là Thiết Thủ hả?" tâm tình Lí Khoái Lai có chút phức tạp.
Thiết Thủ này không phải dạng người tốt đẹp gì, nghe lời dụ dỗ hắn vừa nói với thiếu niên kia, liền biết được tâm tư đối phương đang nghĩ gì.
Năm đó Thiết Thủ cũng dùng cách này mà dụ dỗ Mã Chí Phong, khiến cho Mã Chí Phong từng bước từng bước một chìm xuống vực thẳm.
Lí Khoái Lai như bị kích động, thật muốn cầm lấy cái ghế đẩu bên cạnh hung hăng đập mạnh vào đầu tên Thiết Thủ, khiến hắn không dám qua trấn Lĩnh Thủy phá hoại cuộc đời của các thanh thiếu niên trong trấn nữa.
"Mày là ai?" Thiết Thủ xếch mắt nhìn về phía Lí Khoái Lai.
"Mã Chí Phong ở đâu rồi?" Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi.
Lão Thư ở phía sau tức giận kêu lên: "Mày là ai vậy hả? Lão Đại bọn tao đang nói chuyện với mày đó, mày đừng có mà không biết điều!"
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Mã Chí Phong." Lí Khoái Lai nghiêm nghị nói, "Em ấy vẫn còn là học sinh, các người đừng có mà dạy hư em ấy, nếu không pháp luật sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu đâu."
"Bọn tao không có dạy hư ai hết, cũng không phải là kẻ xấu." Thiết Thủ thấy thiếu niên bên cạnh quay đầu nhìn bọn họ ánh mắt có chút nghi hoặc, không khỏi tức giận, "Hôm nay là chủ nhật, giáo viên các người ăn no xong không có việc gì làm à? Lúc này mà cũng muốn quản học sinh, có phải lại muốn kêu tụi nó quay về học bổ túc gì gì đó không?"
Thiếu niên kia gật gật đầu, lẩm bẩm: "Đúng vậy, giáo viên của tụi em cũng nói em học hành không tốt, muốn em theo họ học bổ túc."
Nhìn thấy cơ hội Thiết Thủ lập tức lớn tiếng: "Các ngươi đến xem này, giáo viên Trường trung học Lĩnh Thủy đến đây tìm học sinh đi học bổ túc, học sinh không chịu, hắn liền nhắm vào chúng tôi mà phát tiết, nói chúng tôi là người xấu, làm hư học sinh của hắn."
Nghe lời này của Thiết Thủ, một vài thanh thiếu niên đều quay đầu nhìn về phía bên này. Lúc đầu bọn họ còn hơi sợ, sợ là giáo viên kia chính là thầy cô của mình.
Sau khi bọn họ phát hiện không quen biết Lí Khoái Lai, lá gan như to hơn hẳn, xì xào bàn tán xung quanh.
"Thiết Thủ, cậu đừng cho rằng nói như vậy liền có thể che đậy mọi chuyện. Người chưa thành niên được pháp luật bảo hộ, nếu như cậu dạy hư chúng, chắc chắn sẽ chạy không thoát đâu."
Lí Khoái Lai đột nhiên nhìn đến một tấm biển trên tường của quán nét, trên đó viết: "Cấm trẻ vị thành niên vào quán nét.", trong lòng khẽ động.
Sau khi ra khỏi quán nét, Lí Khoái Lai cũng không rời đi, mà đến một chỗ không có người lấy ra chiếc điện thoại bấm số gọi.
Gọi điện xong, Lí Khoái Lai trở lại bên ngoài quán nét, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Đột nhiên, một tên béo từ lầu hai quán nét vội vàng chạy xuống kêu lên: "Các ngươi ai chưa đủ 18 tuổi thì ra khỏi quán nét mau, sắp có người đến kiểm tra rồi."
Hầu hết người trong quán đều là những đứa trẻ vị thành niên, tên béo kêu lên như vậy, chúng liền lo lắng hỏi. "Nhưng mà ông chủ chúng tôi đã thanh toán cả rồi."
"Sau này tao sẽ bù đắp lại cho các ngươi, mau đi đi." Tên béo vẫy tay phải mà kêu lên.
Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy thanh thiếu niên từ trong quán nét xông ra.
Lí Khoái Lai nhìn những đứa trẻ này rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Anh cũng không ở lại đây nữa, mở máy rồi leo lên xe đi lên đến quốc lộ không xa ở bên cạnh, yên lặng quan sát tình hình trong quán nét.
Lúc này, có một chiếc xe cảnh sát đi tới, bước xuống là một cảnh sát và hai nhân viên an ninh.
Trong đó một nhân viên an ninh sầm mặt bước tới trước cửa quán nét lớn tiếng nói: "Ông chủ có ở đây không? Vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi tố cáo, nói quán nét của các ngươi có trẻ vị thành niên, bây giờ chúng tôi yêu cầu tất cả các vị khách có mặt bên trong đi ra, chúng tôi sẽ theo lệ mà kiểm tra."
"Giang Đông, cậu nói cái gì vậy hả? Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, làm sao có thể để cho trẻ vị thành niên đi vào quán nét được cơ chứ?" Tên béo đối với tên nhân viên an ninh sầm mặt kia nói.
Vị cảnh sát tên Bàng Chí Hoa nghiêm túc nói: "Giang Đông, cậu vào bên trong gọi hết những người có mặt ở trong ra đây, chúng ta sẽ kiểm tra chứng minh nhân dân của từng người một."
"Vâng, anh Hoa." Giang Đông hơi hơi khom người, sau đó lập tức ngẩng đầu bước vào bên trong.
Bên trong quán nét không còn bao nhiêu khách, sau khi Giang Đông nhìn thấy Thiết Thủ và một vài thanh niên, liền kêu bọn họ đi ra.
Thiết Thủ cùng với Lão Thư đi ra bên ngoài, nhìn thấy Bàng Chí Hoa đang đứng ở ngoài, trên mặt liền lộ vẻ nịnh nọt. "Anh Hoa, chào anh, trưa nay anh rảnh không? Chúng ta đi uống rượu đi."
Bàng Chí Hoa năm nay mới 30 tuổi, là một cảnh sát đi lên bằng thực lực, nghe nói anh ta có khả năng sẽ được đề bạt làm phó sở trưởng.
Mà tên Thiết Thủ muốn náo loạn kia chắc chắn rất muốn ấy lòng Bàng Chí Hoa này.
Bàng Chí Hoa lắc đầu nói: "Không cần, tôi không rảnh. Thiết Thủ, cậu tốt nhất nên hành xử cho đúng mực vào, đừng để đến lúc đó lại hối hận."
"Anh Hoa, xem anh nói kìa, em có lúc nào không an phận đâu." Thiết Thủ cười ha ha.
Sau khi Giang Đông đi ra, Bàng Chí Hoa hỏi: "Bên trong còn vị khách nào không?"
"Hết rồi, ngoại trừ quản lý quán ra, thì không còn ai nữa."
Giang Đông nói xong, quay đầu liếc qua đám Thiết Thủ, "Các ngươi đem chứng minh nhân dân ra đây."
"Giang Đông, tất cả đều là người của trấn Lĩnh Thủy, anh còn không biết đến đám tụi tôi sao? Chúng tôi đều là những tên ăn chơi khét tiếng, còn có thể là trẻ vị thành niên được sao." Thiết Thủ trêu chọc.
Bàng Chí Hoa phất phất tay, kêu Giang Đông và nhân viên an ninh còn lại lên xe cảnh sát rời đi.
Ông chủ béo nhìn thấy đám người Bàng Chí Hoa rời đi, liền tức giận phun một ngụm nước bọt: "Mẹ nó, nếu để tao biết được là ai đã tố cáo quán nét, tao nhất định không tha cho hắn."
"Ha ha, anh béo, vừa rồi có một tên giáo viên của Trường trung học Lĩnh Thủy đến tìm học sinh, có thể là hắn đã báo quán nét của các anh đó." Thiết Thủ liền chụp lên đầu Lí Khoái Lai.
Tên béo này có thể mở một quán nét to như vậy trong trấn, thực lực về kinh tế chắc chắn rất vững vàng, cũng là một trong những mục tiêu nịnh bợ của Thiết Thủ.
"Giáo viên đó tên là gì? Thiết Thủ, mày điều tra giúp tao đi." trên mặt ông chủ béo lộ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lần tố cáo vừa rồi, khiến hắn mất ít nhất một đến hai trăm tệ.
Hơn nữa, nguồn khách lớn nhất của quán nét là học sinh, nếu như bọn chúng biết được có cảnh sát đến kiểm tra, có khi sẽ sợ không dám đến quán, tới lúc đó hắn còn kinh doanh gì được nữa cơ chứ?
Quán nét này hắn đầu tư mấy chục vạn, mỗi ngày đều kiếm về cho hắn không ít tiền.
"Về vấn đề này, em sẽ cho các huynh đệ dốc toàn lực mà điều tra rõ ràng tên đó cho anh." Thiết Thủ ám thị.
Ông chủ béo liếc nhìn Thiết Thủ một cái: "Được rồi, nếu như tìm được thông tin gì hữu dụng, ta nhất định sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu."
Có được lời này của ông chủ béo, Thiết Thủ đắc ý nở nụ cười.
Thiết Thủ gọi Lão Thư qua: "Mày đi tìm Mã Chí Phong về đây cho tao, hỏi xem chủ nhiệm lớp của nó tên là gì."
"Cái này quá đơn giản rồi, tôi có thể tra ra tên và số điện thoại của hắn chỉ trong vòng chưa đầy một giờ." Lão Thư đắc ý nói.
"Cái này không cần vội, ngày mai chúng ta hẵng nói với anh béo chuyện của tên giáo viên kia." Thiết Thủ cười nham hiểm.
"Tại sao phải để đến mai mới nói?" Lão Thư khó hiểu.