Chương 11: Mày đừng ăn nói lung tung.​

Chuông vào lớp vang lên, Lí Khoái Lai mỉm cười với Bàng Quang Huy rồi quay người vào lớp.

Hiện tại Bặc Vĩ Quang luôn nhắm vào anh, vậy nên anh cần phải có được sự coi trọng Bàng Quang Huy.

Có sự hỗ trợ của Bàng Quang Huy rồi, sau này anh ở trường mới có thể dễ thở hơn một chút. Hiệu phó Bàng, thầy cứ thoải mái quan sát năng lực giảng dạy trên lớp của tôi đi.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.

Bàng Quang Huy cầm theo chiếc ghế đẩu lặng lẽ tiến vào phía cuối lớp học, đôi mắt sắc bén của Mã Chí Phong nhìn thấy Bàng Quang Huy, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

Bàng Quang Huy từ lúc tốt nghiệp xong đã đến làm việc ở Trường trung học Lĩnh Thủy, đến nay cũng đã 30 năm, không ít phụ huynh học sinh từng là học trò của ông. Trùng hợp thay, cha của Mã Chí Phong cũng là một trong số đó.

Không lâu sau, Bàng Quang Huy kinh ngạc nhìn Lí Khoái Lai đang giảng bài trên bục, như thể mới phát hiện ra một bảo vật, hai mắt sáng rực lên, hận không thể bắt Lí Khoái Lai nhốt lại ngay lập tức.

Tốt, thật là quá tốt rồi!

Diệp Minh Quân khi nói vẫn lấp liếʍ đi một chút thực lực thực sự của Lí Khoái Lai, dựa vào kỹ năng giảng dạy trên lớp hiện tại của Lí Khoái Lai, đừng nói là tham gia cuộc thi giảng dạy của huyện, mà ngay cả thành phố cũng có thể lấy được giải mang về.

Hết giờ, Lí Khoái Lai tuyên bố tan học, rồi đi xuống phía cuối lớp. "Hiệu phó Bàng, mong thầy chỉ giáo nhiều hơn."

Đối với khả năng dạy học của bản thân, Lí Khoái Lai vô cùng tự tin. Trong sự nghiệp 15 năm dạy học, anh cũng từng là giáo viên ưu tú của quận, của thành phố và còn là một giáo viên tiên tiến của tỉnh.

"Thầy Lý, thầy lên lớp rất tốt, tôi không có gì để nói nữa."

Bàng Quang Huy hỏi, "Cậu có thể tham gia cuộc thi giảng dạy dành cho giáo viên cấp huyện không?"

"Tôi có thể tham gia sao?" Lí Khoái Lai trong lòng mừng thầm.

Năm đó Bặc Vĩ Quang cứ nhằm vào anh, khiến anh không tham gia được cuộc thi nào, mãi đến ba năm sau, chuyện tham ô của ông ấy bị bại lộ, Bàng Quang Huy lên làm hiệu trưởng, Lí Khoái Lai mới có cơ hội xuất đầu lộ diện mà tham gia các cuộc thi về giảng dạy.

Từ đó về sau, anh tiến bộ rất nhanh trong sự nghiệp dạy học, còn giành về không ít giải thưởng to nhỏ tại các cuộc thi của huyện.

"Đương nhiên là có thể rồi, cứ quyết định như vậy đi." Bàng Quang Huy vui vẻ cầm ghế rời đi.

Mới vừa ra tới cửa, tên Ngô Đại Bàng hấp ta hấp tấp không thèm nhìn đường mà chạy tới, đâm thẳng vào chiếc ghế trên tay của Bàng Quang Huy.

"Bammm." Ngô Đại Bàng ngã ra đất, tư thế hệt như chữ đại (大).

"Là ai không có mắt hại ta ngã ra đất vậy hả?" Ngô Đại Bàng yếu ớt, chật vật đứng dậy từ dưới đất, tức giận hét to.

Bàng Quang Huy ngại ngùng nói: "Thầy Ngô, thật xin lỗi cậu, cậu ngã chưa vậy?"

"Là, là hiệu phó Bàng?" nhìn thấy Bàng Quang Huy, Ngô Đại Bàng vừa rồi còn vô cùng phẫn nộ, gương mặt lập tức biến sắc, như thể nhìn thấy cha mẹ đang mỉm cười thật tươi với mình vậy, "Không sao đâu, sức tôi khỏe lắm, ngã một cái cũng chẳng có chuyện gì đâu."

Ngô Đại Bàng vẫy vẫy cánh tay thể hiện bản thân vẫn ổn, nhưng cơn đau trên thân thể truyền tới khiến hắn phải quay mặt lại mà nghiến chặt răng nén xuống.

"Không có vấn đề gì là tốt rồi. Thầy Lý, thầy theo tôi lên văn phòng, chúng ta nói chuyện một lát đi." Bàng Quang Huy thấy Lí Khoái Lai cũng hết tiết rồi, muốn cùng với anh thảo luận một chút về việc giảng dạy ở trường.



"Hiệu phó Bàng, hai người nói chuyện gì vậy? Tôi có thể tham gia cùng được không?" Ngô Đại Bàng cảnh giác hỏi.

Nghe nói học kỳ này, nhà trường sẽ đề bạt một giáo viên lên làm phó chủ nhiệm phòng giáo vụ, hắn bây giờ chính là rơi vào tình thế bắt buộc.

"Chúng tôi nói chuyện liên quan đến khoa ngữ văn." Bàng Quang Huy vẫy tay với Ngô Đại Bàng, sau đó quay đầu gọi Lí Khoái Lai đi với ông.

Mã Chí Phong thấy cả hai người đều rời đi, liền đến bên cạnh Chu Thành Thắng. "Lớp trưởng, cuối tuần này, chúng ta tổ chức một buổi ngoại khóa đi câu cá cho cả lớp đi."

"Được, để tôi hỏi thử ý kiến mọi người thế nào, nếu có hơn mười người đồng ý thì chúng ta đi."

Chu Thành Thắng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng nên tổ chức một hoạt động nhỏ trong lớp, có thể tăng cường tình đoàn kết giữa mọi người, hơn nữa cũng khiến lớp trưởng như cậu trở nên uy tín hơn trong lớp.

Các loại hoạt động nhỏ do học sinh tự tổ chức như vầy, đều là bọn họ tự đi chơi với nhau, không cần phải nói lại với giáo viên, cũng không cần giáo viên tham dự.

Vì thế, Chu Thành Thắng đến chỗ bí thư chi đoàn Vi Tú Cầm: "Vi Tú Cầm, thứ bảy tuần này lớp chúng mình đi câu cá ở sông Bán Tinh đi, bà thấy thế nào?"

"Mới vừa khai giảng đã đi chơi rồi, như vậy có vẻ không được hay lắm!"

Vi Tú Cầm do dự một lát, "Hay là mấy người các cậu đi đi, tôi ở nhà xem chương trình ca nhạc."

Vi Tú Cầm rất thích ca hát, cha mẹ làm việc ở trấn, lớn lên lại xinh đẹp, cho nên được các bạn nam trong lớp ưu ái bầu làm bí thư chi đoàn.

Lúc này, Mã Chí Phong đi tới thuyết phục: "Vi Tú Cầm, bí thư đoàn như cậu không đi, tụi tui đi thì có ý nghĩa gì cơ chứ."

"Đúng vậy, ngày nào chúng ta cũng đã học hành rất mệt rồi, thứ bảy này đi chơi thả lỏng một tí đi, cậu cũng có thể mang theo máy ghi âm ở nhà phát mấy bài hát lưu hành hiện nay cho mọi người nghe." Chu Thành Thắng tiếp lời.

Cậu biết Vi Tú Cầm một lòng muốn trở thành ngôi sao ca nhạc, vô cùng thích học tiết âm nhạc.

Vào bữa liên hoan hồi lớp mười, cô đã vô cùng tích cực chuẩn bị các tiết mục cho bữa tối hôm đó.

"Được rồi, tôi đi. Lớp trưởng, cậu xác nhận lại sĩ số đi." Vi Tú Cầm gật gật đầu.

Thấy Vi Tú Cầm đồng ý, Mã Chí Phong trên mặt đầy hào hứng nở nụ cười.

Sau giờ học buổi trưa, Mã Chí Đông cùng Mã Chí Phong đạp xe về nhà, vừa đi vừa nói chuyện: "Phong ca, thứ bảy em có thể không đến sông Bán Tinh được không? Ba em bắt em ra đồng hôm đó rồi."

"Không được, tụi mày nhất định phải đi, nếu không Vi Tú Cầm cũng sẽ rút lui giữa đường." Mã Chí Phong kêu lên.

"Phong ca, anh đừng nghĩ nhiều quá, Vi Tú Cầm đó có nhà trong trấn cuộc sống cũng rất tốt, những người từ nông thôn lên như chúng ta bì không lại được, cậu ấy cũng sẽ không để ý gì đến anh đâu." Mã Chí Đông hết mực khuyên bảo.

"Mày đừng có ăn nói lung tung." Mã Chí Phong thẹn quá hóa giận kêu lên, "Nếu mày còn nói như thế một lần nữa, thì đừng có huynh đệ gì với tao hết."

* * *



Lúc Lí Khoái Lai về ký túc xá thì gặp Bành An Thâm lớp mình đang ủ rủ dắt xe đạp ra khỏi cổng trường, không khỏi tò mò: "An Thâm, em làm sao vậy?"

Bành An Thâm này là một nam sinh có dáng người nhỏ nhất trong lớp nên thường bị mấy đứa nghịch ngợm bắt nạt.

Mặc dù vậy Bành An Thâm năm đó đã thi đỗ vào đại học, sau này trở thành nhân viên máy tính cấp cao của tập đoàn Tencent.

Nhưng cậu khá ít nói, không thích xã giao với người khác, sau khi tốt nghiệp cũng không không kết giao thêm bạn mới, cho nên Lí Khoái Lai mãi vẫn không tìm được cách để nói chuyện với cậu.

Có thể nói học sinh tốt nhất của lớp 4 năm đó chính là Bành An Thâm này.

Nhưng cũng bởi vì cậu cứ bị các bạn học ở trường bắt nạt miết, cho nên trong lòng cũng hình thành nỗi oán hận sâu sắc, mà sau này vẫn luôn canh cánh trong lòng, không chịu quay về thăm trường dù chỉ một lần.

Hiện tại tiểu học ở đây tầm khoảng 7 tuổi, cho nên học sinh trong lớp bình thường sẽ là 15 tuổi.

Tuy nhiên lớp anh có hai trường hợp đặc biệt, Mã Chí Phong 16 tuổi và Bành An Thâm chỉ mới 14 tuổi.

"Em, em không có ạ." Bành An Thâm ấp úng lắc đầu nói.

"Em không cần sợ, cứ nói với thầy, có phải là có bạn bắt nạt em không?" Lí Khoái Lai tiếp tục hỏi tới.

"Thật sự không có ạ, em phải về nhà ăn trưa đây." Bành An Thâm luống cuống dắt xe rời đi.

Lí Khoái Lai biết chắc chắn là có vấn đề, nhưng Bành An Thâm đi rồi, chỉ đành chiều đến lại hỏi tiếp vậy.

Về đến ký túc xá, một mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn từ ký túc xá bên cạnh của Tống Hiểu Phương thoảng qua.

Làm giáo viên khoa thứ thật là tốt, có thể về sớm nấu cơm ăn.

Tống Hiểu Phương ở trong bếp nghe được Lí Khoái Lai đã trở về, liền tắt bếp, đi ra ngoài nói: "Thầy Lý, kỷ luật của lớp anh rất kém. Anh phải quản chúng nó đi chứ."

"Thật xin lỗi cô, để chiều nay tôi xuống nhắc nhở bọn chúng." Lí Khoái Lai liền xin lỗi.

Xem ra tiết âm nhạc tuần tới anh phải đến giám sát lớp rồi.

Bởi vì sơ trung mỗi tuần chỉ có một tiết âm nhạc, sáng nay, Tống Hiểu Phương đã dạy một tiết ở lớp anh rồi, cho nên phải đến tuần sau mới có tiết tiếp theo.

"Anh cũng không cần nói xin lỗi, dù sao lớp anh cũng được nhà trường công nhận là lớp có kỷ luật kém nhất mà, tôi cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được." Tống Hiểu Phương muốn xoa dịu bầu không khí giữa hai người, an ủi Lí Khoái Lai một chút.

Nhưng Lí Khoái Lai lại hiểu rằng cô coi thường lớp 4 bọn họ, có chút tức giận nói: "Cô Tống, kỷ luật lớp chúng tôi mấy ngày nay cũng có thể coi là tạm được, cô đừng coi thường đám học sinh đó như vậy có được không hả?"

Nói xong, Lí Khoái Lai xoay người đi vào bếp nấu ăn.

"Anh.." Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai nói chuyện với cô như vậy, tức không nói nên lời.

Ở cái trường trung học Lĩnh Thủy này cô chính là một tiểu công chúa xinh đẹp và kiêu ngạo đó!