Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầy Giáo Bình Thường Trong Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn hình hiện ra biểu tượng chiến thắng, thiếu niên xoa cổ tay, với mái tóc rối bù, cậu ta lười biếng nói: “Chỉ là đột nhiên nhận ra, nhìn người khác gặp xui, cũng vui phết.”

Lúc 7 giờ sáng, chuông báo thức của ký túc xá vang lên, nhưng phải hơn mười phút sau, các học sinh mới uể oải bước xuống tầng, mắt vẫn còn lờ đờ vì buồn ngủ.

Những học sinh bị phân công canh phòng tối qua đã lỡ thức quá muộn, giờ đây khuôn mặt tràn đầy oán hận, đặc biệt là khi thấy thầy giám thị mới đã ngồi trong nhà ăn và ăn sáng xong từ lâu, trông rất tỉnh táo và sảng khoái.

"Thật ức chế quá... Giám thị mới chả làm gì cả, mà chỉ có chúng ta làm việc vô ích như một lũ ngốc."

Dù là buổi lễ chào đón hôm qua hay lần kiểm tra phòng tối qua, kết quả đều là thầy ấy không thèm đếm xỉa đến bọn họ, khiến họ cảm thấy như nắm đấm đánh vào bông, không có chút tác dụng nào.

"Ông ấy không phải là giáo viên à? Thì ra mà quản lý đi chứ? Nếu không thì ông ấy làm giáo viên để làm gì?"

"Chẳng lẽ cứ để vậy sao?" Một người cúi thấp giọng hỏi.

"Tất nhiên là không rồi, chúng ta sẽ làm thế này..."

Cả nhóm tụ lại bàn bạc, phía sau có người hét lên: "Đừng chần chừ nữa, hôm nay là thứ Hai, có buổi chào cờ. Cái lão rùa già chắc chắn đang canh giờ ngoài cổng lễ đường rồi!"

"Tao cá là cái đồng hồ của lão Kỷ nhanh hơn ba mươi giây."

Mỗi tòa ký túc xá đều có một nhà ăn nhỏ, như bà Triệu đã nói, học sinh thường ăn sáng và tối ở tầng một của ký túc xá.

Có lẽ vì là đêm đầu tiên, tối qua Lộ Hòa mơ về những sự việc trước khi xuyên vào sách, nên cậu nghỉ ngơi không được tốt lắm. Tuy nhiên, điều tốt là sau một giấc ngủ, cậu cảm thấy những cốt truyện của nguyên tác đã hòa vào trí nhớ của mình, không còn cảm giác đầu căng thẳng nữa.

Cậu cũng đã hiểu vì sao nhân vật chính công và thụ có mâu thuẫn, cũng như điều mà "gây chuyện" mà đám tay chân của nhân vật công đề cập đến trong rừng là gì.

Đó là vì Mục Vân Thư đã xúc phạm cha mẹ của Lăng Hoán, nói rằng Lăng Hoán không được giáo dục đàng hoàng.

Nghĩ tới đây, Lộ Hòa đánh dấu hai chữ "cha mẹ" trong đầu, tự nhắc mình rằng nếu muốn yên ổn làm người ngoài cuộc, tốt nhất đừng nên can thiệp vào chuyện gia đình của học sinh.

Bất chợt, ánh mắt cậu phát hiện một người đang tiến lại gần và ngồi xuống trước mặt cậu.

"Thầy Lộ, đêm đầu tiên thầy ngủ có ngon không? Có cảm thấy không quen không?"

Tô Miễn lên tiếng với giọng nhẹ nhàng, như làn gió xuân thổi qua, hòa cùng tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ, mang đến cảm giác dịu mát của buổi sáng.

Chiếc cà vạt màu tím được thắt rất chỉnh tề, nút áo đính đá quý trên cổ tay áo đồng phục lấp lánh dưới ánh nắng. Mọi cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch và duyên dáng, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

"Cũng tạm."

Nghe vậy, Tô Miễn thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, tôi cứ lo rằng chuyện tối qua sẽ khiến thầy cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu thầy thấy ổn thì tôi yên tâm rồi."

"Thật ra, tòa ký túc xá số 1 đã thay hai giám thị rồi. Học sinh ở đây luôn có xu hướng bài xích giáo viên mới. Sợ rằng những chuyện như tối qua sẽ không chỉ xảy ra một lần, thậm chí có thể họ sẽ còn có những hành động quá đáng hơn." Gương mặt Tô Miễn thoáng hiện chút lo lắng.

Lộ Hòa càng nghe càng thấy khó hiểu, không biết tại sao Tô Miễn lại nói những điều này với mình.

Dù là lần đầu hay lần thứ hai gặp, Tô Miễn vẫn mang lại cảm giác không rõ ràng. Như một dòng nước ngầm giấu dưới mặt hồ, hay như đám rong rêu ẩm ướt, sẵn sàng quấn lấy và kéo người khác xuống đáy sâu.

"Những điều tôi nói không chỉ để nhắc nhở thầy Lộ hãy cẩn thận với bọn họ, đừng mong đợi quá nhiều từ đám học sinh này, còn có một điều nữa..." Tô Miễn nhẹ nhàng đứng dậy, chống tay lên bàn, hơi cúi người về phía trước và cười khẽ: "Tôi đứng về phía thầy, thầy Lộ ạ."

Chỉ có tôi là đứng về phía thầy.

Nói xong, Tô Miễn rời đi. Lộ Hòa uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng, vừa kịp lúc bà Triệu đi đến và nói: "Thầy Lộ, thầy với Tô Miễn có quan hệ tốt ghê ha, trước giờ cậu ta chẳng mấy khi nói chuyện với hai giám thị trước đây. Đây là điều tốt đấy."

Lộ Hòa gật đầu, đối với cậu, Tô Miễn có quan hệ tốt hay không chẳng liên quan gì đến mình. Lúc này, điện thoại trong túi khẽ rung lên, nhóm làm việc đang gửi tin nhắn thông báo rằng buổi chào cờ sắp bắt đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »