Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
Lý Nhã Thuần đang say giấc thì, bỗng trời chuyển mưa, những cơn gió mạnh mẽ đập vào cửa sổ, không khí lạnh buốt, làm Nhã Thuần tỉnh giấc. Những tiếng sét chói tai, ánh sáng của nó xé tan màng đêm u tối, tiếng cửa sổ va đập vào nhao.
Điều đó làm Nhã Thuần hơi nhớ lại câu chuyện ma, câu chuyện mà Nhược Mai kể cho cô nghe trước đây.
Bối cảnh truyện cũng là vào đêm mưa như thế này, một cô gái đang say giấc ngũ, thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức giữa đêm khuya, cô bắt máy nhưng đầu dây bên kia không ai trả lời chỉ nghe tiếng dã thú kêu gào, tiếng gió và lá cây xào xạc, tiếng than khóc oai oán của con người của những con người xa lạ,… truyền đến làm cô xuýt nữa ngất đi. Cô vội tắt điện thoại thì lúc này đầu giây bên kia lại lên tiếng “Anh đây, em không nhớ anh sao? Anh là… hãy nhìn kế bên em thử xem” sau đó đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút tút”. Kế bên cô không phải anh xã của cô thì là ai. Nhưng khi cô quay sang, thì bóng dáng của anh xã biến mất, thay vào đó chỉ thấy một cái đầu bê bết máu, lưỡi lè dài ra ngoài, trợn to mắt nhìn cô.
Khi Nhã Thuần vừa nghe đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm tái nhợt từ lâu, cô lấy tai siết chặt lấy vạt áo Nhược Mai vì sợ, nhưng tính tò mò khiến cô muốn nghe kết thúc, nên cô không yêu cầu Nhược Mai dừng lại, song Nhã Thuần cũng đã ngầm hiểu những ngày tiếp theo đây cô sẽ phải mất ngũ vì ám ảnh nỗi sợ hãi này.
Nhược Mai tiếp tục phần tiếp theo của câu chuyện.
Bỗng lúc ấy sau lưng cô gái lại vang lên tiếng những tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cô giật thoát tim, khuông mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu như cương thi từ từ quay đầu lại, thì bóng đèn chợt phát sáng. Làm cô thấy rõ dòng chữ “Cá tháng tư, vui vẽ, vợ yêu!” rành rạnh trên bức tường. Một vòng tay với hơi ấm quen thuộc nhẹ nhàng ôm lấy cô. Thì ra tất cả, là chương trình dàn dựng công phu của anh xã cô bày ra.
Có lẽ bây giờ tâm trạng cô cũng giống như cô gái trong câu truyện của Nhược Mai bỡ ngờ, bất ngờ và tức giận. Nhược Mai cảm thấy có nguồn sát khí đang đánh dần về phía mình nên cô vội vàng, tỏ vẽ vô tội, nói “Hôm nay là ngày cá tháng tư, nói dối không có tội”, Nhã Thuần cảm thấy bất lực toàn tập và cô tự hứa với lòng ngày một tháng tư nếu không muốn bị nôi thương đến tử thì phải tránh xa Lâm Nhược Mai.
Nhớ đến đây, Nhã Thuần không khỏi bật cười. Thật là bó tay con bạn phúc hắc của cô, có thể khiến cô nghe chuyện ma, loại chuyện để lại bao nỗi ám ảnh kinh hoàn trong lòng cô, mà có thể cười ra cả nước mắt.
Bỗng lúc này vang lên những tiếng “reng reng …..” làm Nhã Thuần đang cười xém tí nữa thì cắn trúng lưỡi. Hôm nay, không phải ngày cá tháng tư mà, còn thằng em trai thì đang bên cạnh cô, vậy âm thanh ấy phát ra từ đâu hay cô nghe nhầm.
Một lúc lâu thì âm thanh ấy không còn vang lên nữa, Nhã Thuần nghĩ chắc là aỏ tưởng của cô.
Nhưng khi cô vừa thiêm thϊếp ngũ đi thì tiếng “reng reng…” ấy lại vang lên. Nhã Thuần vội cuộn tròn người lại ôm chặt lấy Nhã Dịch.