Nam
Đúng là về nhà thoải mái thật. Tôi phải thừa nhận đi đâu cũng không bằng nhà mình cả. Tôi nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối nay. Tôi đến khổ với cô bé . Dù cô bé đã lớn, nhưng không hiểu sao, với tôi, cô bé vẫn chỉ là con nít. Tôi xem cô bé như nhỏ Ti - em gái tôi. Tôi thấy có em gái cũng vui, nhưng cũng phiền phức, vì tôi hầu như không hiểu được suy nghĩ của con gái, lúc thế này lúc thế kia, thay đổi nhanh như chong chóng. Có một đứa em gái đã khổ, nay mai chắc tôi còn khổ hơn vì ba mẹ bảo tôi phải chăm sóc luôn cho cô bé Nhí đó nữa . Haiza, mấy thằng bạn tôi luôn ao ước có em gái. Tụi nó bảo có em gái tha hồ bắt nạt, sai bảo. Nhưng đặt vào trường hợp như tôi, tụi nó sẽ thấy nhận định ấy hoàn toàn sai lầm !!!!!!!!!!!!!
.......................................
Lam ngồi trong phòng, nhìn tấm ảnh Nam ngày xưa mà buồn rười rượi. Thầy thật vô tâm!!! Hóa ra thầy chẳng quan tâm gì nó thật lòng. Thầy chỉ vì sợ ba mẹ la nên mới như thế. Thầy có thể thản nhiên nói ra nữa. Thầy không coi trọng nó. Càng nghĩ, nó càng tức bản thân. Nó nhận thấy tình cảm của mình trao nhầm chỗ. Nó luôn nghĩ và mong chờ Prince của nó là thầy, vì thầy tốt bụng, dễ thương, học giỏi, chững chạc, biết quan tâm...(nhiều không kể hết). Nhưng giờ, nó thất vọng. Có lẽ thầy có người yêu rồi, nên mới đối xử với nó kiểu như thế . Ôi, chắc suy đoán của nó đúng ít nhất cũng 90%. Broken heart !!!!!!!!!!!!!!! Giờ thì, nó hết hy vọng thật sự. Nó tự bảo với lòng từ nay không được nghĩ nhiều tới thầy nữa, thầy không phải là Prince của nó. Nó sẽ tìm được một người tuyệt hơn thầy . Cố lên, mi quên thầy đi Lam !!!!!!! Lam biết khóc không phải là biện pháp tốt, nhưng với nó bây giờ mà nói, chỉ có khóc mới xoa dịu "nỗi đau" thôi. Ngày mai, nó sẽ không bao giờ khóc vì thầy nữa. Nhất định là thế !!!!!!
Đầu tuần, lớp nó ồn kinh khủng, tụi trong lớp kể đủ chuyện hay ho cuối tuần, rồi bàn việc đi chơi...Diệu vỗ vai nó:
- Eh, hôm rồi đi ăn tối vui không mi?
- Thôi, đừng nhắc nữa mi ơi.
- Sao, bộ có chuyện gì xảy ra hả? - My lo lắng hỏi.
- Uh, để ta kể cho nghe nè. Bla..bla..bla
- Chuyện vậy đó, bởi vậy từ nay ta không thích nữa, tới đâu thì hay .
- Mi có chắc thầy có người yêu chưa, hay suy đoán bậy? Mi toàn giỏi đoán bậy không thôi còn gì.
- Ờ thì ta đoán, nhưng chắc thế. Thầy vậy mà không lẽ chưa có người yêu?
- Biết đâu được, như mấy anh Hàn Quốc đẹp trai của mi có ai có người yêu chưa?
- He, chưa ai có hết.
- Bởi vậy mi cũng đừng từ bỏ hy vọng. Ta cảm giác thầy cũng quý mi lắm. Nhưng mà mi thích...vừa vừa thôi nhé, lỡ thầy không thích mi hay có bạn gái rồi thì mi vẫn có thể từ bỏ dễ dàng.
- Nói như mi. Eh, vậy mi "iu" anh Nhật cũng còn để trong lòng một ít hả ?
- Ơ hay, ta với anh í đến với nhau rồi, nên phải "iu" hết lòng chứ. Hi hi, với lại anh Nhật không phải là hạng đào hoa, lăng nhăng, ta cũng yên tâm.
- Mi sướиɠ nhỉ? Ước gì ta với con Lam cũng được như mi. Ta còn thấy anh Nhật "iu" mi nhiều hơn mi "iu" ảnh. Đúng không Lam?
- Xì, thằng Hải thích mi kìa, sao không đáp lại, còn đòi hỏi.
- Phải từ từ để ta suy nghĩ chứ.
- Hừ, lo nghĩ, đến hồi mất đừng tiếc. Thằng đó học Bách khoa, nhìn cũng kute, con gái bên đó "cướp" mất hồi nào mi không hay á. Hắn chờ mi hoài chịu không nổi bỏ cuộc luôn đó.
- Thì ta nói để ta nghĩ mà. Mi lo chuyện mi đi, hihi.
- Haiza, chuyện ta có gì phải lo, ta sẽ không mơ tưởng nữa. Chỉ xem là thầy, là anh trai thôi. Mọi chuyện đều có duyên số, nếu thầy là Prince của ta thì là của ta, từ từ cũng đến, không phải thì thôi (nói như bà già ).
- OK, mi nghĩ được thế là tốt.
- Thôi vô học rồi, đừng nói chuyện nữa tụi bây.