Chương 6: Nổi tiếng là không có năng lực gì

Nghe vừa buồn cười vừa châm biếm thế nào ấy.

Mục Phỉ nghẹn họng không nói nên lời.

Bấy giờ, anh Từ - đồng nghiệp của Mục Phỉ giơ điện thoại lên nói: “Lần này cô tìm nhầm người thật rồi, cô xem này.”

Mục Phỉ chạy qua nhìn, trên màn hình là cuộc đối thoại của đồng nghiệp và một người trong ngành khác, tin nhắn mới nhất là vào hai tiếng trước nhưng vì anh Từ bận xem sách cổ nên không nhìn thấy.

[Mấy người tìm Đàm Xuân Ảnh ở Nam Sở á hả? Bà ấy nổi tiếng là không có năng lực gì nên đã chuyển sang mảng văn hóa du lịch lâu rồi [lau mồ hôi] vậy mà các cậu vẫn chưa biết à? Rốt cuộc thì chừng nào tư liệu văn phòng các cậu mới cập nhật đổi mới vậy.]

[À, cậu xem tin tức đi.]

Bên kia còn gửi hai bài báo sang, là báo do truyền thông địa phương của Nam Sở đăng tải.

Cái gì mà nghệ thuật gia đến Nam Sở tìm hiểu phong tục dân gian, tham quan nghi thức linh sư ở nhà họ Đàm, vũ điệu Cổ Vu.

Ngoài ra còn có lãnh đạo sở du lịch văn hóa tỉnh và khách du lịch khắp nơi trên thế giới đến tham quan nhà Đàm Xuân Ảnh. Khách du lịch chụp ảnh với mặt nạ Vu Na, khách du lịch chụp ảnh cùng gia đình Đàm Xuân Ảnh, khách du lịch chụp ảnh với mặt nạ và gia đình Đàm Xuân Ảnh...

Đàm Tiêu cũng xuất hiện bên trong những bức hình.

Con ngươi Mục Phỉ run rẩy.

——Cô ấy đã xem một bài báo, rõ ràng là Đàm Xuân Ảnh hướng dẫn hàng trăm bà dì bản địa ở quảng trường nhảy điệu múa được cải biên từ vũ điệu cúng tế mà!

Xem ra người ở Nam Sở ai ai cũng biết nhà họ Đàm làm về mảng văn hóa du lịch, chỉ có bọn họ không biết, cuối cùng mới xảy ra hiểu lầm nghiêm trọng thế này.

Mục Phỉ nói mà, nhìn dáng vẻ không chút kiêng dè của Đàm Tiêu trước mặt hiệu trưởng cậu làm cô ấy tưởng mình đang giúp đỡ Đàm Tiêu, ai ngờ chỉ toàn là hiểu lầm.

“Haizz, người theo ngành này của chúng ta thật giả hỗn tạp, người kế thừa ngón nghề thật sự cũng ngày càng ít.” Mục Phỉ thổn thức.

Có rất nhiều người trong nghề nhảy sang ngành nghề khác giống như nhà họ Đàm, bắt kịp làn sóng thời đại.

Không những thế, bọn họ còn nhảy thẳng lên làm linh vật chính thức của Nam Sở, cũng có thể tính là công thành danh toại.

"Vậy bây giờ làm sao đây? Tiếp tục tìm người hả?”

“Đang tìm, đang tìm đây. Năm Sở vẫn còn rất nhiều thầy cúng, tất cả đều tại cái đống tài liệu cũ rích của chúng ta.”

“Cô biết mà, còn tư liệu để tra cứu là may lắm rồi.”

Đàm Tiêu vô cùng thất vọng, nơi này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu. Nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc cũng thất vọng dữ lắm... Cậu cẩn thận hỏi ý: “Hình như em không giúp được việc mọi người nhờ... hay là em về nha?”

Mục Phỉ cũng hơi xấu hổ, bình thường thì bọn họ sẽ không quấy rầy người ‘không có hứng thú’ nữa nên hiện tại cô ấy đưa Đàm Tiêu về là vừa đẹp.

Nhưng Mục Phỉ còn chưa kịp mở miệng thì ông Quý của sở nghiên cứu văn vật, đồng thời là một trong những người đứng đầu đội khai quật đã lên tiếng: “Đừng vội, lúc nãy cậu lập luận giải thích rất hay, tôi có thể hỏi thêm hai câu không?”

Cũng đúng thôi, vốn dĩ đó là lý do bọn họ mời Đàm Tiêu đến, hơn nữa Đàm Tiêu đã chứng minh cậu biết rất nhiều kiến thức.

Đàm Tiêu gật đầu.

Ông Quý cầm chồng hình trên bàn lên, lật đến phía sau: “Trong mộ còn có mấy bức tượng vu sư, trang phục của chúng cũng có phần giống với cặp tượng Đại Tang Na nhưng được đặt ở vị trí khác nhau, động tác của các bức tượng cũng khác. Cậu xem thử xem, chúng có phải là Đại Tang Na luôn không? Hay đang thực hiện nghi thức khác? Cậu cho rằng nhiệm vụ của chúng là bảo vệ ngôi mộ, xua đuổi tà ma hay là dẫn lối giao tiếp với thần linh?”

Thời xưa, Đại Tang Na được mô tả như sau: ‘Trong tang lễ, đi trước quan tài, vào trong mộ, cầm giáo đánh bốn góc, xua đuổi tà ma.’

Nói cách khác, vu sư chủ trì buổi Đại Tang Na sẽ theo quan tài đi vào trong mộ và dùng giáo để tiến hành nghi thức, xua đuổi tà ma.

Tượng gỗ phải là số chẵn, bốn bức tượng vu sư ông Quý cho cậu xem cũng mặc váy dài kẻ sọc đỏ đen có hoa văn phượng hoàng, nhưng động tác của chúng lại hơi khác nhau. Một bức tượng đan ngón tay thành ấn ký phức tạp, một bức như đang kính cẩn dâng vật quý, một bức cong ngón tay như bắt thứ gì đó, chúng khác hẳn với văn vật cổ đại.

Vậy công dụng của chúng là gì? Đối mặt với vấn đề liên quan đến hoạt động thực thể thế này, các học giả cũng chỉ dựa vào suy đoán.