“Sao thế? Mới thế đã ghen rồi?”
“Còn không phải em ở gần hắn ta quá sao? Để hắn ta đưa em về, đi ăn riêng hai người, còn nhắn tin với nhau, anh có thể nghĩ khác sao?”
“Em là cố tình để anh ghen đấy! Tốt nhất đêm nay anh sang phòng khác ngủ luôn đi!”
Tình hình là cơn ghen của Hanagato Shukasa kéo dài cả tuần rồi.
– Kuro này, tớ điên lên mất! – Shukasa vò đầu bứt tai, gắp một miếng thịt bò lên, nhai rất thô lỗ. – Hôm qua còn dám đuổi tớ sang phòng khác ngủ, rõ ràng tớ là chồng hay thằng nhãi đó là chồng chứ?
Kuro cười khổ, gắp thức ăn cho vợ và con trai, nhìn anh bạn của mình làu bàu mà vừa thương vừa tức cười.
Hanagato Shukasa bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ, giận quá nên tối nay quyết tâm không về. Định rủ Kuro và Akito đi ăn ngoài thì kết cục Akito lại dẫn vợ và hai cô công chúa nhỏ đi Karuzawa, còn Kuro vâng lời vợ không ra khỏi nhà, đành rủ anh đến nhà mình ăn tối.
Haruka thản nhiên rót nước, uống một ngụm lại bật cười.
– Anh chẳng hiểu tâm lí phụ nữ gì cả. Người làm kinh doanh quan trọng nhất là giao lưu, người kia là đối tác của cô ấy, gần gũi một chút không làm sao cả. Anh lại ghen tuông vớ vẩn với cô ấy trong khi Yui chẳng làm gì sai, cô ấy đương nhiên giận. – Haruka ra vẻ vô cùng triết lí.
– Ghen tuông vớ vẩn? – Shukasa bĩu môi. – Kuro, nếu như Haruka được một người đàn ông khác đưa về tận nhà, hai người còn hẹn nhau đi ăn riêng, rồi tối ngày gọi điện nhắn tin, cậu có ghen không?
Kuro nhíu mày một cái, rồi quay sang vợ mình:
– Shukasa ghen đúng rồi!
Haruka thở hắt ra một hơi, ngán ngẩm không thèm nói.
– Căn bản Yui có quá nhiều bạn thân là con trai! Cậu này, Akito này, Shina Kazuto rồi anh họ tớ Tsukasa mà cô ấy cũng thân nữa! Bây giờ còn thêm cái tên Hazuoki vớ vẩn nữa! – Shukasa giận dỗi kêu ầm lên. – Nếu chỉ là chuyện công việc thì không sao, nhưng từ khi tên đó xuất hiện, đêm nào Yui cũng về trễ, lại luôn miệng kêu mệt mỏi không chịu chăn gối cùng tớ, đối với tớ tự nhiên lạnh nhạt. Thế nên tớ mới ghen!
Kuro ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi vươn tay ra xoa xoa đầu bạn, lát sau nhíu mày.
– Hình như có cái gì đó nhú nhú…
– Cái gì là cái gì?
– Sừng.
– Tên chết dẫm này!
Bàn ăn dần trở nên hỗn loại, Haruka cố gắng bỏ qua một bên, gắp thức ăn cho đứa con trai nhỏ chưa hiểu chuyện lắm.
– Sừng là gì hả mẹ? Là con trâu, con hươu sao?
– Hoshi ngoan, đoán đúng rồi đấy, chú Shukasa đích thị là con trâu, con hươu. Mau ăn cá ngừ đi.
Náo loạn một lúc, chợt điện thoại di động của Haruka để trên bàn phòng khách reo lên. Cô mặc kệ chồng và bạn chồng đang hàn huyên về “chiếc sừng” của Shukasa, nhấc điện thoại lên nghe máy.
– Alo, Yui à.
Nghe thấy tên vợ, Shukasa liền im bặt, giỏng tai nghe.
– Ừm, đúng rồi, Shukasa đang ở nhà tớ. Hả? À tớ biết rồi…
Haruka vừa tắt máy, Shukasa đã vội vàng chồm người lên, luống cuống.
– Cô ấy nói gì?
– Yui bảo anh đêm nay kiếm chỗ ngủ luôn đi, cô ấy khóa cửa rồi. – Haruka dùng một nụ cười của quỷ dữ đáp lại anh.
Shukasa hồn bay phách lạc…
…
Từ sau khi anh cùng Yui tuần trăng mật trở về, anh chính thức thừa kế gia tài từ cha, trở thành tổng tài của tập đoàn tài phiệt Hanagato. Yui tạm rút khỏi bộ máy điều hành của tập đoàn để tập trung phát triển SYC của cô ấy. Từ đó việc cô làm ăn liên kết với đối tác nào anh cũng dần dần mơ hồ hơn.
Gần đây nhất anh phát hiện Yui đang quen một “đối tác lớn”, tên là Hazuoki Sato. Cảm thấy có chút bất thường, anh liền điều tra mới biết tên Hazuoki này là Nhật kiều, CEO của tập đoàn điện tử lớn ở Mĩ vừa mở chi nhánh ở Nhật Bản.
Nhìn kĩ vợ mình, đã quá ba mươi tuổi rồi, có hai đứa con rồi vẫn trẻ đẹp như gái chưa chồng, còn anh do tác động của bệnh nên tự thấy bản thân hơi già đi. Vì vẻ đẹp không tuổi của vợ quá nguy hiểm, đàn ông sau lưng anh lời ra tiếng vào ca tụng vợ anh khiến máu ghen trong lòng anh dần trào lên.
Lại cảm thấy vợ yêu của mình đối với Hazuoki Sato ở cùng nhau còn nhiều hơn cả thời gian cạnh mình.
Mới tối qua, anh lại xảy ra mâu thuẫn với vợ.
Yui đẩy cửa bước vào tòa lâu đài, cúi khom người tháo quai giày ra, cô vừa đặt túi xách lên bàn, thở dài nhìn xung quanh chỉ thấy anh ngồi ở phòng khách, liền hỏi:
– Hii-chan và Kaa-chan đâu rồi?
– Anh cho hai đứa nhỏ ngủ sớm rồi. – Shukasa cố bày ra vẻ mặt điềm tĩnh.
Cô nghe xong câu trả lời của anh, chẳng nói năng gì thêm mà tự mình bước lên cầu thang, giống như là đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh vậy.
Gương mặt Shukasa tối sầm đi.
– Hanagato Yui, xe của em đâu sao lại để Hazuoki đưa về? – Giọng anh gằn mạnh.
Bước chân cô chậm lại rồi ngừng hẳn, cánh tay vịn vào thành cầu thang trong phút chốc run lên.
– Anh đừng nói là anh ghen? – Giọng Yui lạnh lùng. – Xe em bị hỏng lốp, đưa cho trợ lí đi sửa. Anh Hazuoki tiện xe đưa em về.
– Tiện xe? Tiện đường tới vùng ngoại ô hẻo lánh này? – Giọng Shukasa càng căng thẳng. – Nói vậy là em vừa ở cùng hắn ta?
Cô ngừng lại một giây.
– Ừ, bọn em vừa đi ăn tối. – Nói xong rồi cô bỏ đi.
– Hanagato Yui! – Shukasa cáu bẳn hét lên, nhưng cô mặc kệ lời anh, cứ thế đi lên phòng.
Shukasa bị bỏ lại giữa phòng khách, trống vắng, lạnh lẽo. Một lúc sau nghe tiếng bước chân xuống cầu thang, anh nhìn lên, lại thấy đứa con gái nhỏ của mình.
– Cha… Sao cha mẹ lại cãi nhau? – Kazumi sợ sệt hỏi.
Lửa giận trong lòng anh hơi nguôi, liền bước lên ôm bổng cô bé vào lòng.
– Không phải công chúa của cha ngủ rồi sao? Con thức làm gì?
– Cha mẹ lớn tiếng, con với anh dậy. – Giọng cô bé nghẹn lại. – Anh Hitoshi gõ cửa mẹ cũng không mở. Cha à, cha đối với mẹ nhất định phải dịu dàng, không được lớn tiếng.
Nghe cô con gái nhỏ nói vậy, Shukasa mới nghĩ có lẽ ban nãy mình sai, liền hít sâu một hơi lấy lại bình tâm, rồi nở nụ cười với Kazumi.
– Được, cha hứa với con gái, nhất định sẽ không nặng lời với mẹ. Bây giờ cả con và Hitoshi đều đi ngủ sớm, mai còn đi nhà trẻ.
– Dạ!
…
Cánh cửa phòng tắm bật mở, cơ thể trắng ngần mang áo choàng tắm còn vương vài hạt nước bước ra, hơi nóng từ nhà tắm phả ra phòng điều hòa. Yui nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc, lát sau nhìn lên giường, hơi sững lại.
Shukasa nhìn biểu cảm của cô, biết chắc là cô vợ của mình vẫn còn giận.
– Ban nãy anh lỡ lời, xin lỗi em mà… – Shukasa chắp tay lại tỏ vẻ khẩn khoản.
Đôi mày liễu thanh của cô khẽ nhíu lại, hất cằm quay đi, “hứ” một tiếng rõ to. Tay vẫn lau khô tóc, gương mặt không mấy quan tâm đến lời anh nói.
– Bà xã, anh thật lòng ghen! Em gặp gỡ Hazuoki đã mấy tuần rồi, còn thân mật quá. Anh là chồng em, thấy em đi cùng người đàn ông khác đương nhiên ghen. – Shukasa kiên trì xin lỗi.
Có điều, trên môi cô nhếch lên một đường cong gian tà.
– Sao thế? Mới thế đã ghen rồi?
– Còn không phải em ở gần hắn ta quá sao? Để hắn ta đưa em về, đi ăn riêng hai người, còn nhắn tin với nhau, anh có thể nghĩ khác sao?
– Em là cố tình để anh ghen đấy! Tốt nhất đêm nay anh sang phòng khác ngủ luôn đi!
Ngẫm lại chuyện tối qua, Shukasa tự nhiên thấy mình thật đáng thương.
Anh nằm bắc tay qua trán trong phòng nghỉ cho khách ở chung cư nhà Kuro, đang yên tĩnh tự nhiên điện thoại rung lên một lúc. Anh lười biếng nhìn, Akito lại gọi video chat cho anh.
Shukasa bấm nghe.
– Tại sao không gọi bình thường lại là video chat thế? – Giọng điệu anh tới bảy tám phần là chán nản.
“Nghe nói có tên tiểu tử thối bị vợ cho đội nón xanh rồi đạp ra khỏi nhà nên muốn xem bộ dạng khổ sở của cậu chút.” Akito cười lớn, còn cố tình ôm vợ mình âu yếm. “Bọn mình đang hâm nóng tình cảm ở Karuzawa này, tên nào đó thật đáng thương!”
Tay Shukasa nổi mấy đường gân, suýt bóp nát điện thoại, gương mặt đen kịt, nụ cười tỏa sát khí.
– Không có chuyện gì thì phắn! – Nói rồi toan tắt.
“Đừng đừng! Đùa thôi! Mika có lòng tốt tâm sự cùng cậu đây!”
Ngón tay anh dừng lại, nhìn vào cô gái đang dựa đầu vào vai Akito, cười một nụ cười đầy âm mưu.
“Yui chắc chắn không vô duyên vô cớ tìm người đàn ông bên ngoài.” Mika hắng giọng một tiếng, rồi bắt đầu giở điệu hiểu biết. “Đối tượng là người như thế nào?”
Shukasa ngẫm nghĩ lại.
– Hazuoki Sato, hai mươi tám tuổi, giàu nứt vách, tài quản trị kinh doanh rất cừ. – Shukasa ghét phải khen tên đó, nhưng phải thành thật thừa nhận.
Không ngờ, Mika cười phá lên.
“Rõ rồi! Yui chê anh già, ban đêm không đủ sức đáp ứng cô ấy, nên mới tìm một phi công trẻ khỏe để đổi khẩu vị!”
Shukasa được phen hóa đá.
Mika cười khúc khích khi chứng kiến bộ dạng sụp đổ của vị tổng tài này, nên được nước đùa dai, khiến cho Akito ở bên cạnh cũng phải rùng mình.
Không để Mika nói gì thêm, Shukasa hừng hực tắt điện thoại, nuốt hết “tổn thương” vào lòng, ngay lập tức khoác áo vào, chạy ra khỏi phòng.
– Shukasa, anh đi đâu đấy? – Haruka đang dọn dẹp phòng bếp, thấy anh bỏ đi liền ngạc nhiên.
– Anh về tìm vợ anh!
Nhìn bộ dạng quyết tâm của anh, Haruka cười tủm tỉm. “Có vẻ kế hoạch của Yui sắp thành rồi.”
Đứng bấm chuông mãi chẳng ai ra mở cửa, Shukasa sốt ruột toan gọi cô. Cùng lúc đó, đứa con trai nhỏ Hitoshi liền sải bước chân chạy ra.
– Mẹ đang xem CCTV nhìn cha tức tối bấm chuông mà cười ác lắm. Đêm nay chắc cha không ngủ ở nhà được rồi! – Nụ cười của Hitoshi rõ ràng thể hiện ra rất thương cảm cho anh, nhưng chẳng hiểu sao Shukasa lại lấp loáng thấy chút ác quỷ hiện diện ở đứa con trai mới bốn tuổi của mình.
Yui quá nhẫn tâm rồi, nhân lúc anh đi cả gan đổi mật khẩu, anh không thể thử mật khẩu quá năm lần, nếu sai chắc chắn cơ quan cảnh sát tư nhân sẽ ập đến bắt giam anh không ngần ngại.
Anh liền nhìn lên camera, mường tượng được vợ yêu đang quan sát mình, dịu giọng.
– Yui, anh đảm bảo với em anh chưa già, từ nay mỗi đêm sẽ tăng cho em hai hiệp, nên mau mở cửa đi, đừng kiếm phi công trẻ nữa.
Gương mặt Yui tối đen lại.
– Hóa ra là thế sao?
Một giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên sau lưng anh, kèm theo một chút ngạc nhiên, lại rất buồn cười nhưng cố nín vang lên sau lưng.
Shukasa đen mặt quay lại.
Đèn ô tô vừa tắt, một người đàn ông mặc vest màu ghi bước xuống, tay mang nhiều hộp đựng đồ ăn của cửa hàng fast food.
– Hazuoki Sato?
Tên đó cười ngượng nghịu nhìn anh, gãi gãi đầu.
– Chào anh, chủ tịch Hanagato. Chẳng là cô Hanagato có nói anh đi công tác lại đói mà không biết nấu gì nên nhờ tôi đi mua đồ ăn khuya hộ…
Gương mặt Shukasa tối đen như giông bão kéo đến.
Quan sát trên CCTV, thấy Hazuoki đến nên Yui liền chạy lon ton xuống mở cổng.
– Hazuoki à, anh mua nhanh thế? Khuya rồi còn làm phiền anh, thật ngại quá! – Yui niềm nở cười. – Anh có muốn vào nhà chơi một chút không?
Hazuoki toan gật đầu, nhưng nhìn sang gương mặt đùng đùng sấm chớp của Shukasa, bị dọa cho hết hồn:
– Chắc thôi vậy, muộn rồi vẫn là không nên làm phiền vợ chồng cô…
– Hả? Chồng tôi? Đâu cơ? – Yui ngó ngang xung quanh, vờ như không để ý gương mặt của Shukasa. – Chồng tôi đi công tác rồi.
Yui càng vô tình bao nhiêu, sắc mặt Shukasa càng tối đen bấy nhiêu, và Hazuoki càng bị dọa chết bấy nhiêu.
– À thì chồng cô đi công tác, nên là một nam một nữ trong nhà vẫn không nên… Tạm biệt, hẹn gặp lại nha… – Nói rồi Hazuoki nhanh chóng chạy lên xe, phóng đi.
– Hẹn gặp lại! – Yui vẫn niềm nở vẫy tay chào.
– Em dám gặp lại?
Giọng của ai đó dưới sự tác động của hai hàm răng nghiến chặt sớm đã biến đổi đến khó nghe. Hanagato Hitoshi nhìn cha của mình liền rợn gai ốc, cảm tưởng như ác quỷ tula từ địa ngục vừa tìm đến.
– Hii-chan! Vào ăn khuya nào! – Yui hồn nhiên đẩy con mình đi vào nhà, đóng sầm cổng lại.
Shukasa lửa giận đùng đùng, bước lại cổng, gồng tay toan dùng lực để phá nát cánh cổng kia. Nhưng bị trật nhịp, cánh cổng vừa chạm tay vào liền mở ra, anh sững lại.
Yui không khóa cổng…
Anh tự nhiên nhớ tới lời con gái nhỏ, “Cha à, cha đối với mẹ nhất định phải dịu dàng, không được lớn tiếng.” liền cố gắng trấn an bản thân, phải thật bình tĩnh.
…
– Vợ yêu à, có đói không? Anh vào bếp nấu spaghetti cho vợ nhé? – Nhìn vợ và hai đứa con mình thản nhiên ăn gà chiên, anh bày ra vẻ mặt đáng thương, liền dịu giọng nịnh nọt.
Yui không phản ứng gì, chỉ có hai đứa con nhỏ nhìn anh, rất “thương hại”. Shukasa dùng khẩu hình ra hiệu, Kazumi và Hitoshi hiểu chuyện liền chạy khỏi phòng bếp. Riêng Yui vẫn bình thản, không coi anh đang tồn tại.
– Vợ yêu ăn đồ chiên nhất định là khát rồi, anh mang cola cho vợ nhé! – Rồi Shukasa nhanh chóng chạy lại tủ lạnh, lấy một lon cola, rót ra cốc, cắm một chiếc ống hút vào đồng thời gắn một mẩu giấy nhỏ lên ống hút.
Anh đặt xuống bàn cho cô, Yui liếc qua mẩu giấy, “Anh sai rồi, vợ đừng giận anh nữa.” liền điềm nhiên vứt mẩu giấy xuống bàn, ngậm ống hút uống một ngụm.
– Vợ à, anh thật sự biết lỗi rồi… – Shukasa chắp tay nài nỉ.
Yui một mạch ăn hết hộp gà chiên cho ba người, lát sau dùng giấy lau miệng, lạnh giọng.
– Sai chỗ nào?
Shukasa nhất thời bị câu hỏi của cô làm cho đóng băng. Sai? Ừ đúng rồi, lỗi gì nhỉ? Là cô khiến anh ghen mà?
Anh đăm chiêu nghĩ, liền nhìn thấy Yui cúi gằm mặt, tức giận đập bàn bỏ đi.
– Anh… Anh không nên to tiếng với vợ! – Shukasa vội vàng chặn ngang bước chân cô.
Yui im lặng một lúc, mới trầm trầm nói tiếp.
– Chưa hết.
Đôi mày Shukasa càng nhíu chặt, mồ hôi lạnh càng tứa ra.
– Là đêm hôm đó mới có ba hiệp anh đã đòi đi ngủ sao… – Shukasa lắp bắp.
– Không phải. – Yui càng sa sẩm mặt mày.
– Anh… Anh đi ăn với bạn nên lỡ đón con trễ đành nói dối vợ là đi họp sao…
– Còn có chuyện đó nữa? – Yui trừng mắt.
– Vẫn không phải à… Vậy thì…
Yui thở dài, xoay người tung một cước vào mặt anh.
Shukasa bất ngờ bị vợ đấm, không lường được nên ngã lăn quay. Yui tuy ngoài ba mươi nhưng mỗi ngày vẫn dành ra một tiếng để tập võ nên lực đạo của cô không hề tiêu giảm.
Anh chưa kịp thắc mắc, Yui bước đến, lớn giọng:
– Một là, anh đưa Kanami Sakurako từ chỗ kí hợp đồng về nhà cô ta cách đây bốn tuần. Hai là, ba tuần trước Yuda Sakura từng bị anh tống cổ ra nước ngoài lại trở về, thản nhiên tới tìm anh. Ba là, thứ hai tuần trước, anh và Selena đi uống cafe riêng. Tất cả anh đều không thông báo cho em!
Miệng Shukasa vô thức há hốc.
Những chuyện này vốn anh vô tội, có điều sợ vợ nghĩ nhiều nên anh không dám nói, không ngờ lại bị cô nắm chắc trong lòng bàn tay, còn chơi lại anh một vố rõ đau nữa.
– Em theo dõi anh à…
– Không! Người bên cạnh anh tự động báo tin cho tôi! – Yui thẳng thừng.
Shukasa ngồi dậy, dùng ánh mắt cún con van lơn, bắt đầu công cuộc giải thích.
– Anh đưa tiểu thư Kanami về là vì người ta không có xe, lại còn do bên đối tác tự mình yêu cầu. Yuda Sakura tuy tự mình đến gặp anh, nhưng anh đã hủy hết con đường sống của cô ta rồi, chắc chắn cô ta sẽ thất nghiệp lâu dài. Còn Selena vì cô ấy dù gì cũng là bạn anh, hôm trước hẹn anh ra cafe để hỏi han về cuộc sống hôn nhân và chữa bệnh sau bốn năm không gặp thôi…
– Em biết anh minh bạch, nhưng căn bản gặp riêng con gái mà không báo cho em. – Yui nắm chặt tay thành quyền. – Thế nên em cũng thử cho anh biết cảm giác thế nào là gặp riêng người khác giới…
– Yui! Chuyện này chắc chắn không so sánh được! – Shukasa luống cuống bật dậy. – Anh là do họ tìm tới tận cửa, còn em lại tự mình tạo điều kiện cho Hazuoki! Tên đó rõ ràng là thích em mà!
– Ừm, Hazuoki đúng là thích em, cũng hơi sai khi lợi dụng cậu ta thật. – Yui nhún vai bình thản. – Có điều em muốn cho anh biết, ghen nó khó chịu thế nào!
Shukasa hơi lạnh sống lưng vì giọng điệu lạnh lùng và cảnh cáo của Yui.
– Được rồi, nhất định sau này sẽ cắt đuôi đám con gái theo anh. – Shukasa xun xoe chạy lại đấm bóp vai cho vợ. – Nhưng em cũng phải hứa, giải quyết dứt điểm với tên Hazuoki kia đi!
Yui chép chép môi, liền phủi tay anh ra khỏi vai mình, đứng dậy.
– Không có đâu. Hazuoki rất biết điều, em đói là mua đồ ăn cho em, em mệt liền chủ động đưa đón. Còn anh vắng mặt cả ngày, đến đêm lại đòi em, nên là không có chuyện em dứt với hắn đâu.
– Hanagato Yui! – Shukasa hét lớn, nhưng vừa thấy ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí của cô, liền hối hận, chạy lại nắn tay cô. – Từ ngày mai anh nhất định đưa đón em đi làm, vì em mà chuẩn bị đồ ăn…
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
– Coi như có thành ý!
Đôi mắt Shukasa rực sáng. Liền nhìn sang Kazumi và Hitoshi lén núp sau tường, làm dấu hiệu chiến thắng với con mình.
Hitoshi quay sang Kazumi, lắc đầu:
– Làm dấu chiến thắng gì chứ, cha từ đầu đến cuối đều bị mẹ dắt mũi. Mẹ mình đi cùng chú kia mầy tuần, cha suýt mọc sừng rồi cuối cùng quay đi quẩn lại vẫn là cha sai.
– Mẹ mình càng ngày càng lợi hại. – Kazumi cũng bày ra vẻ mặt thương tâm. – Khổ cha rồi, hai chữ “thê nô” chắc chắn đi cùng cha cả đời..
Rồi hai đứa nhỏ nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu:
– Hazz…
…
“Vợ yêu, thế đêm nay anh không cần ngủ phòng kế nữa đúng không?”
“Ừm, nhưng đêm nay vẫn phải ngủ dưới đất!”