Thay Đổi Vận Mệnh

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng, Nhâm Kim Sanh, năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm, bởi vì diện mạo cùng dáng người không được xinh đẹp cho nên nhiều lần bị chàng trai trong mộng cự tuyệt, cũng chính v …
Xem Thêm

Chương 26: Hẹn ước
Trải qua hơn nữa ngày vô cùng mệt mỏi và vất vả vì phải ở suốt trong bệnh viên làm đủ thứ các loại xét nghiệm, cho nên ngay sau khi đã về đến khu biệt thự, thì tôi liền chỉ muốn vùi đầu vào chăn mền mà ngủ một giấc thật say.

Thế nhưng đúng vào lúc này ở bên ngoài cửa phòng lại bỗng nhiên mơ mơ hồ hồ truyền đến giọng nói của má Trần, “Hắc hắc, xem ra đứa con trai lạnh lùng của mẹ thật sự rất thích cô bé Nhâm Kim Sanh kia nga. Suốt 15 năm qua đây là lần đầu tiên mẹ mới trông thấy con khẩn trương như vậy…”

Tiếp theo đó giọng nói càng lúc lại càng đi xa dần, thẳng cho đến khi tôi không còn nghe rõ được bọn họ nói gì nữa.

Tôi ngượng ngùng vùi đầu vào trong tấm chăn, bất giác cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến cho bản thân tôi bắt đầu có những cảm giác bất an.

Đây là hiện thực chứ không phải là một giấc mơ đúng không? Lúc này đây, tôi thật sự có thể tìm thấy niềm hạnh phúc của riêng mình sao?

Tình yêu luôn khiến cho con người ta cảm thấy hèn mọn và nhát gan.

Rõ ràng đã không ngừng cảnh báo với bản thân mình rằng không được lao đầu vào vết xe đỗ ngày trước, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không có cách nào khống chế được bản thân mà bắt đầu hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra. Nó khiến cho tôi dần dần trở nên tham lam hơn, khiến cho tôi dần dần không còn là chính tôi nữa rồi.

Trong lòng thành khẩn mặc niệm: Ông Trời ơi, cầu xin người hãy cho con mãi mãi ở bên cạnh hắn, mãi mãi cảm thấy hạnh phúc như hiện tại…

Đúng lúc này, không hiểu như thế nào cánh cửa phòng lại đột nhiên nhẹ nhàng mở ra.

Tôi ngay lập tức quay đầu nhìn lại thì đã liền trông thấy tên nhóc thiếu thước tấc kia đang lén la lén lú tiến vào, “Sao cậu lại quay trở lại rồi?”

Hắn có chút không được tự nhiên mà lảng tránh ánh mắt của tôi, “Tớ vẫn cảm thấy lo lắng.”

Ha ha, chính vì vậy nên mới vừa ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì liền quay trở vào nhìn trộm ư?

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp do đó không chút nghĩ ngợi mà vẫy vẫy tay kêu hắn đến gần, “Vậy cậu hãy ở đây nói chuyện với tớ nhé, tớ hiện tại không còn cảm thấy khó chịu nữa rồi.”

“Bọn con gái các cậu quả nhiên rất kỳ quái! Rõ ràng ban đầu bộ dạng trông vẫn còn rất buồn bực và mệt mỏi, thế mà bây giờ tại sao đã nhanh chóng phấn chấn trở lại rồi?”

Tôi một bên trừng mắt nhìn hắn, một bên trầm giọng nói, “Cậu không biết rằng phụ nữ vốn thuộc loại động vật cảm tính hay sao? Tính tình mưa nắng thất thường chính là độc quyền của bọn tớ.”

Hắn chẳng thèm để ý gì đến lời tôi nói, tiếp tục chăm chú xem cuốn tạp chí trong tay.

Thật mất mặt nga.

Tôi cúi đầu thở dài một hơi, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy hoài nghi khẩu vị của chính mình.

Bầu không khí ở trong phòng lúc bấy giờ có thể nói là hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng lật tạp chí sột xoạt ngẫu nhiên vang lên.

Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường vài lượt nhưng vẫn không có cách nào chợp mắt được.

Hắn chăm chú quan sát tôi một hồi lâu, sau cùng không kiềm lòng được mà hỏi một câu, “Vì tớ ở đây nên cậu không ngủ được ư?”

Tôi vùi mặt vào chăn bông rầu rĩ trả lời, “Nếu thật như thế thì cậu tính sao?”

Nghe đến đây, hắn ngay lập tức khép cuốn tạp chí lại, sau đó nhanh chóng đứng lên chuẩn bị đi ra khỏi phòng, “Vậy thì tớ sẽ nhanh chóng ra ngoài để cho cậu nghĩ ngơi.”

“Đợi đã! Đợi đã!” Tôi một bên vội vã xốc chiếc mềm ra khỏi đầu, một bên lớn tiếng gọi với theo hắn, “Vừa rồi tớ chỉ nói đùa với cậu một chút mà thôi, cậu đừng đi, hãy ở lại cùng tớ nói chuyện phiếm nhé.”

Hắn khoanh hai tay để trước ngực, sau đó mỉm cười đắc ý nói, “Muốn ở bên cạnh tớ thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo tìm cớ như vậy!”

…. Tên tiểu quỷ này, ngươi cũng suy nghĩ quá nhiều rồi nha…

Tôi im lặng không nói gì, tiếp theo liền nắm lấy chiếc chăn trùm kín đầu, “Cậu cứ xem như tớ chưa nói gì cả, tiếp tục đi ra ngoài đi.”

Hắn lẳng lặng bước đến đầu giường, cách một lớp chăn cười trêu chọc, “Thẹn thùng ư?”

Còn muốn chọc điên lão nương ta sao?

Tôi vô cùng tức giận vội vội vàng vàng xốc chiếc mền ra, thì đã liền trông thấy gương mặt xinh đẹp kia hiện chỉ đang cách gương mình vỏn vẹn vài cm, tôi hốt hoảng quát lớn, “Cậu đến gần như vậy để làm chi!”

Hắn giương mắt đôi mắt phượng nhìn tôi chằm chằm, sau đó ngạo mạn ngồi thẳng xuống đầu giường.

Khuôn mặt tôi giờ phút này đã bắt đầu nóng ran lên, trong lòng âm thầm mắng chính mình thật không có tiền đồ gì cả, hắn chẳng qua chỉ vừa mới xuất ra một chiêu mỹ nam kế thì đã liền giơ cờ trắng đầu hàng.

“Nhâm Kim Sanh.”

Tôi vẫn im lặng không có trả lời.

“Nhâm Kim Sanh, hôm nay tớ thật sự cảm thấy rất hoảng sợ.” Hắn vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt tôi, rụt rè buông lòng tự tôn qua một bên rồi nói khẽ, “Cậu có biết rằng khi tới vừa mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu, tớ liền cảm thấy vô cùng hoảng sợ hay không?”

Lòng tôi thoáng chốc không tự chủ được mà dần dần ấm lên.

Hắn nói, “Nhâm Kim Sanh, tớ thật sự rất muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.”

Đây là lần thứ hai hắn nói ra những lời này.

Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, tuy rằng hắn hiện tại vẫn chỉ là một tên thiếu niên choai choai, nhưng tôi biết chắc rằng tình cảm mà hắn dành cho tôi lúc bấy giờ là hoàn toàn thật tâm. Chính là… tình cảm tuổi mới lớn mặc dù có thể nói là vô cùng chân thành nhưng đồng thời cũng vô cùng mỏng manh.

Trải qua nhiều biến cố, lần này đây tôi thật sự rất muốn bản thân mình tìm được một bến bờ hạnh phúc riêng, cho nên điều tôi cần hiện tại chính là thời gian.

Đúng vậy, thời gian.

Tôi thật sự rất muốn tìm được hạnh phúc, nhưng tôi cần thời gian để lắng đọng lòng mình để có thể quên đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, để toàn tâm toàn ý không chút nghi ngờ mà tiếp nhận tình cảm của hắn.

Nếu như cậu thật sự thích tớ, cậu có thể hay không kiên nhẫn đứng chờ tớ ở phía trước? Xin đừng nên quá lo lắng, tớ nhất định sẽ đuổi kịp theo cậu, nắm lấy tay cậu và hai chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai bước đi.

“Chẳng phải chúng ta đã hẹn ước là chỉ cần trải qua thời gian 5 năm, thì tớ vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ với cậu hay sao? Hiện tại còn 3 năm nữa mà thôi. Cậu hãy kiên nhẫn một chút nhé.” Tôi một bên mỉm cười nhìn về phía hắn, một bên chủ động vươn tay nắm lấy tay hắn.

Hắn có chút thất vọng, vội vội vàng vàng siết hặt lấy tay tôi rồi cố gắng cò kè mặc cả, “Hãy rút ngắn thời điểm thử việc lại có được không? 2 năm nữa thôi nhé!”

“Hãy kiên nhẫn thêm một chút, cậu nhất định phải chờ tớ đấy!” Tôi hướng về phía hắn mà cố gắng làm nũng, “Đúng rồi, ngày 3 tháng 3 chính là sinh nhật của tớ, cậu phải nhớ thật kỹ ngày này nga.”

“Tại sao lại đột nhiên nhắc tới việc đó? Trước kia chẳng phải cậu vẫn thường cố tình lảnh tránh vấn đề này sao?”

Trước kia đương nhiên là không tính, bởi vì lúc ấy tớ vốn không muốn cùng cậu bắt đầu. Nếu như hiện tại đã xuống quyết định đâm đầu vào hố lửa một lần nữa, thì sẽ không nhớ đến chuyện cậu vào đúng ngày sinh nhật năm 18 tuổi đó của tớ liền đáp phi cơ sang Mỹ.

Trong lòng tôi bất giác lại hiện lên nỗi khổ riêng quen thuộc, “Cậu có thể hứa với tớ một việc được không? Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của tớ tuyệt đối không được rời đi!”

Hắn có chút kinh ngạc, “Rời đi? Rời đi đâu?”

Thiếu chút nữa là đã làm lộ mọi chuyện rồi, tôi không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói một cách vô cùng dứt khoát, “Mặc kệ, dù sao cậu cũng phải đáp ứng yếu cầu này của tớ, chính là không được rời tớ đi vào ngày đó đấy nhé! Hai chúng ta nhất định phải cùng nhau đón mừng sinh nhật tuổi 18 của tớ!”

“Cùng nhau đón mừng sinh nhật tuổi 18 ư?” Ánh mắt hắn lúc bấy giờ đã có phần nào nhu hòa hơn trước, “Cậu thật sự muốn cùng tớ đó mừng sinh nhật tuổi 18 đúng không?”

Tôi đổ mồ hôi lạnh một chút, nhưng vẫn dịu dàng gật gật đầu.

“… Tốt.”

Khi hắn đưa tôi về đến nhà thì trời cũng đã dần chuyển sang chạng vạng tối.

Đứng ở trên cửa sổ nhìn theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi hắn hoàn toàn khuất dạng, sau đó tôi thản nhiên mỉm cười một cái rồi mới ngồi vào bàn bắt đầu dùng cơm tối. Trên bàn cơm, Thái Hậu và lão cha hiện tại đang đề cập đến vấn đề chuyển nhà, mặt khác Thái Hậu còn rất khéo léo ám chỉ tôi nên thông báo trước cho tên nhóc thiếu thước tấc kia một tiếng.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một bản kế hoạch vô cùng lớn mật, “Lão ba, trước mắt chúng ta có thể không cần chuyển nhà gấp như vậy được không?”

Cầu Trời cầu Phật phù hộ, mong sao cho kế hoạch trở thành phú bà của con trở thành hiện thực!

Thêm Bình Luận