Chương 21: Phá băng (3)
Sau khi đã giải quyết xong đám côn đồ kia, tôi và tên nhóc thiếu thước tấc rất nhanh liền băng qua ngã tư đường rồi đi thẳng một mạch về phía nhà ga. Dọc trên đường đi mặc dù tôi đã 5 lần 7 lượt lên tiếng từ chối nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đưa tôi về tận nhà.
Thật ra lúc ban đầu hắn vốn cũng định gọi điện thoại nhờ người đến đón chúng tôi trở về, chỉ tiếc rằng trong cuộc ẩu đả mới vừa rồi chiếc điện thoại di động của hắn đã không may mà cáo biệt nhân thế.
Khi tôi bất chợt quay đầu nhìn lại, trông thấy gương mặt nhễ nhại mồ hôi và ửng đỏ của hắn, nghĩ đến tình cảnh lúc nãy đứa nhỏ này đã quên mình mà liều mạng bảo vệ tôi, trong lòng tôi đương nhiên không tránh khỏi có điểm chùn xuống, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải chấp nhận để hắn tiễn về nhà.
Cảm ơn trời đất, ngay khi hai chúng tôi vừa mới đặt chân đến sân ga thì cũng vừa kịp lúc chuyến xe lửa cuối cùng chuẩn bị rời bánh.
Lúc bấy giờ trong cả toa hành khách chỉ có mỗi hai người chúng tôi, hắn sau một vài lần cố gắng nghiên đầu sang nhìn tôi tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng khi trông thấy tôi ngồi vô cùng nghiêm chỉnh mà cúi đầu nhìn xuống sàn xe, thì hắn cũng chỉ biết im lặng mà thôi.
Một giờ đồng hồ vất vả cứ như vậy mà trôi qua, chuyến xe của chúng tôi rốt cuộc cũng đã đến trạm, sau khi đã bước xuống xe tôi không chút nghĩ ngợi liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía nhà mình, tên nhóc thiếu thước kia từ đầu cho đến cuối không nói được lời nào đương nhiên không cam tâm cho nên tiếp tục đuổi theo sau.
Trông thấy cánh cửa nhà đã ở ngay phía trước, tôi vội vội vàng vàng quay đầu nhìn hắn nói, “Cậu cũng mau trở về đi, đã tới nhà của tớ rồi.”
Hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói, cứ đứng yên như một bức tượng ở trước mặt tôi.
Tôi im lặng chăm chú nhìn hắn, sau một hồi lâu vẫn không thấy hắn có bất cứ hành động gì, vì vậy tôi lại phải lên tiếng thúc giục hắn thêm một lần nữa, nhưng hắn vẫn như cũ làm như không có nghe thấy.
Giờ phút này không hiểu vì sao trong lòng tôi lại bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ… tên nhóc thiếu thước tấc kia thật sự muốn cùng tôi vào nhà luôn ư? Nhìn xem thời gian, bây giờ đã là 11 giờ, vào thời điểm nàyThái Hậu và lão cha chắc chắn là đã có mặt đầy đủ ở nhà cả rồi, nếu như để cho bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đứa con gái yêu độc nhất của bọn họ nửa đêm nửa hôm dắt theo một tên nam sinh xa lạ về nhà … Trời ạ!
Nghĩ như vậy, tôi cố gắng vận dụng hết trí não của mình để có thể mau chóng tìm ra cách đuổi khéo tên nhóc thiếu thước tấc kia trở về, đúng lúc này hắn đột nhiên bước đến gần rồi nắm lấy vai tôi, sau đó ngay lập tức đem tôi ấn chặt vào tường ở trong một con ngõ nhỏ gần đó —
“Cậu — làm gì vậy hả?”
Tôi bị dọa đến mức hồn muốn lìa khỏi xác, vội vàng vươn hai tay chống vào ngực hắn nhằm cố gắng duy trì khoảng cách an toàn.
Từ đầu cho đến cuối hắn vẫn như cũ không có mở miệng nói lấy một lời, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt rực lửa mà nhìn thẳng vào tôi, mãi cho đến khi trông thấy cả người tôi run lẩy bẩy vì sợ, hắn mới hít sâu một hơi rồi gằng từng chữ từng chữ một –
“Nhâm Kim Sanh, cậu hãy nghe cho kỹ đây, những lời này tớ chỉ nói một lần.”
Nói, nói cái gì?
Hắn một bên khóa chặt đôi mắt của tôi, một bên dè dặt nói:
“Nhâm Kim Sanh, tớ thích cậu!”
“…!!!”
… …
Trông thấy tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn cả nửa ngày mà vẫn không có nói gì, hắn nổi giận đùng đùng hét lớn, “Cậu không muốn nói gì với tớ hay sao?”
Lúc bấy giờ trong đầu tôi có thể nói là hoàn toàn trống rỗng, mãi một hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói, “Thầy, thầy chủ nhiệm đã từng nói, yêu sớm là không tốt.”
Hắn điên tiết, xanh mặt rống to, “Cậu nghĩ rằng tớ sẽ tin những lời nhảm nhí đó ư! Nói! Lúc nãy trong rạp chiếu film, cậu và thằng nhóc kia có làm cái gì không hả?”
Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?
Lão nương ta đây cả đời băng thanh ngọc khiết, chứ không phải là hạng nữ nhân dâʍ đãиɠ như ngươi đã nói nga!!!
Tôi cũng cực kỳ tức giận, nhìn hắn mà hét lên, “Việc đó chẳng có liên quan gì đến cậu! Tớ không cần đại thiếu gia như cậu phải nhọc lòng quan tâm!”
tmd! Lão nương tôi từ trước đến nay cũng đều như vậy, không hề vừa mắt với tên nhóc thiếu thước tấc kia một chút nào.
Hắn ngay lập tức rống lên lấn át cả giọng của tôi, “Tớ vẫn còn rất rõ trước kia chính cậu đã từng nói là thích những nam sinh có vóc người cao ráo, vì vậy cậu đừng có hòng mà chối.”
Tôi thật sự đã nói như vậy ư? Tại sao tôi lại chẳng có ấn tượng gì thế này?
Tôi bắt đầu cảm thấy mờ mịt, cố gắng lục lại từng góc gách trong trí óc của chính mình, hình như là hai năm trước…
Hắn một bên vươn tay sờ sờ mặt tôi, một bên nhẹ giọng thuyết phục, “Hiện tại tớ đã cao 1m70 rồi, đợi cho đến khi chúng ta vào cao trung tớ chắc chắn sẽ được 1m80.”
Tôi im lặng không biết phải nói gì, chẳng phải mới vừa rồi hắn vốn còn đang thổ lộ tình cảm với tôi sao, làm thế nào mà bây giờ lại có thể thay đổi đề tài nhanh đến như vậy?
Hắn nhìn tôi đầy chờ đợi.
Trong những tình huống như thế này, tôi quả thật không thể làm gì khác hơn là đành phải nói, “Vậy thì tốt lắm, chúc mừng cậu nga.”
Hắn mừng rỡ, khuôn mặt trong thoáng chốc liền ửng hồng, “Ý của cậu là rốt cuộc cậu cũng đã đồng ý kết giao với tớ rồi đúng không?”
Tôi kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay tức khắc chuyển sang trắng bệch, mãi một lúc lâu sau tôi mới bất giấc nhận ra rằng hắn đã hoàn toàn hiểu sai ý của tôi ~
“Tớ đâu có nói là đồng ý kết giao cùng cậu a!”
Khuôn mặt của hắn rất nhanh liền chuyển từ ửng hồng sang đen xì xì, sau đó nổi giận nói, “Cậu dám đổi ý sao?”
Ngươi là ăn cướp ư? Tại sao lại có thể ngang ngược như vậy chứ?
Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Tớ không…”
Hai bàn tay to lớn của hắn không chút chừng chần mà ấn chặt đôi vai nhỏ bé của tôi xuống, “Không cho phép cậu từ chối tớ!” Vừa nói xong, hắn liền cúi đầu rồi hung hăng dùng môi mình mà chặn lại những lời nói của tôi.
md! Vì cớ gì bọn con trai đều thích dùng miệng che lại những lời mà bọn hắn không muốn nghe vậy cơ chứ?
Hắn dùng lực có điểm mạnh, khiến cho răng nanh và môi hung hăng va chạm vào nhau, vì vậy trên môi tôi ngay lập tức nổi lên mùi máu tươi… rách da đổ máu rồi.
Tôi, tôi, tôi, nụ hôn đầu tiên của tôi ~ tôi hoảng sợ che miệng mình lại.
Nụ hôn đầu tiên của tôi không ngờ rằng lại bị cướp đi một cách thảm thương như vậy!!! [tác giả: Thật đáng tiếc, nụ hôn đầu của bạn sớm đã không còn.]
Tôi hốt hoảng chỉ thẳng vào mặt hắn, hô lớn, “Cậu, cậu, cậu” rồi cứ đứng nhìn hắn chằm chằm như vậy mà không nói thêm được lời nào.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt môi tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ tớ làm sai ư…” rồi lại chầm chậm cúi đầu xuống một lần nữa.
Cứu ~ mạng ~ a!
Trần Hy à, thành thật xin cậu, vì để bảo vệ sự trong trắng của chính mình, tôi không thể làm gì khác hơn là… đành phải nhắm mắt và dùng hết sức bình sình mà đá một cú thật mạnh vào… TDD (tiểu đệ đệ) của hắn.
Tuy nhiên bản thân hắn vốn đã có một ấn tượng cực kỳ sâu sắc với thảm cảnh này, cho nên ngay tại thời điểm mấu chốt hắn nhanh chóng lắc mình và né tránh được.
Tôi thừa dịp tên nhóc thiếu thước tấc kia vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, một bên lớn tiếng hô to lên “md”, một bên hì hục hướng về phía nhà mình mà chạy thẳng.
Cho đến tận bây giờ, tôi mới bất giác phát hiện được một điều, tên nhóc thiếu thước tấc kia ngoài mặt thì luôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong lại là một con sói nhiệt tình như lửa.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn vứt bỏ bộ mặt đen xì xì thường ngày, để lộ ra bộ mặt lang sói thật sự nga!
Đến trước cửa nhà tôi liền vội vội vàng vàng lục tìm chìa khóa, cứ tưởng rằng bản thân mình đã may mắn thoát được một kiếp nạn, nào ngờ ngay khi cánh cửa vừa mới mở ra thì từ bên trong ngay tức khắc vang lên một loạt những tiếng “Vù vù.”
May mắn thay các dây thần kinh phản xạ của tôi từ xưa đến nay đều rất nhạy bén, do đó tôi mới có thể né tránh được trận mưa ‘ám khí’ cực kỳ kinh khủng của Thái Hậu —
“Con bé kia! Con có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không hả? Gần 12 giờ mới vác mặt về nhà, muốn tạo phản à!” Lúc bấy giờ lão mẹ có thể nói là đang cực kỳ giận dữ mà ngồi dựa lưng vào ghế sofa, đồng thời cầm lăm lăm con dao chặt thịt trong tay chuẩn bị tư thế sẵn sàng thẩm tra tội phạm tại nhà.
“Thái Hậu… Trước khi nghe con giải thích, xin người hãy đem con dao kia cất vào bếp được không ạ?”
Tôi nớm nớp lo sợ nhìn về phía con dao Thái Hậu đang cầm trong tay mà nhỏ giọng đề nghị.
Đúng lúc này, cánh cửa vốn đang đuợc khép hờ không hiểu như thế nào lại đột nhiên bị đẩy ra, điều tiếp theo mà tôi nhìn thấy chính là tên nhóc thiếu thước tấc kia liền mỉm cười và lễ phép đi vào.
“Xin chào a di, con là bạn học của Nhâm Kim Sanh. Đã khuya như vậy còn đến quấy rầy, con thành thật xin lỗi.”
Không xong rồi, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày giỗ của tôi.