Lâm Chi Nam nhìn Cảnh Huyên té ngã, trong lòng run lên, vội nắm lấy đám cỏ xung quanh trượt xuống, “Cảnh đại ca, ngươi sao rồi?”
Cảnh Huyên muốn chống tay đứng lên, nhưng cánh tay phải đang đè ở dưới không dùng được, chỗ bả vai vô cùng đau đớn, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Chi Nam lại không muốn làm nàng tiếp tục lo lắng, liền chịu đựng đau đớn trấn an nói: “Không có việc gì…… Chỉ là tiểu thương.”
Lâm Chi Nam vội dìu hắn lên, sau khi đứng vững Lâm Chi Nam lúc này mới phát hiện chỗ không thích hợp, vai phải Cảnh Huyên đổ máu, quần áo đều bị cắt qua.
“Cảnh đại ca, chúng ta vẫn là nhanh về nhà thôi, ngươi đổ máu!”
Lâm Chi Nam sắc mặt trắng bệch tràn đầy lo lắng, chóp mũi ướt đẫm mồ hôi, lông mày hơi nhăn, đôi môi hồng nhuận mím lại.
“Được, chúng ta đi về trước.” Cảnh Huyên không đành lòng thấy nàng khó chịu, vì thế liền nói.
Dứt lời, nhìn mấy công cụ còn lại trên người, Cảnh Huyên lại nói: “Chúng ta đi về trước, những thứ kia không cần lo lắng, chúng ta trở về vẽ cái lộ trình, để tùy tùng của ta tới thu hồi là được.”
Lâm Chi Nam cũng nghĩ vậy, Cảnh Huyên lúc này bị thương, nếu nàng mang theo những công cụ này có khả năng hai người đều không thể quay về, cũng chỉ có thể như vậy.
“Được, chúng ta về nhà trước, ta đỡ Cảnh đại ca.”
Cảnh Huyên nhìn Lâm Chi Nam, tay trái đặt lên cổ nàng rất tự nhiên, ở chỗ nàng không nhìn thấy mà cong cong khóe môi.
Bởi vì bị thương, Lâm Chi Nam phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể đưa Cảnh Huyên xuống núi về nhà.
Lâm Chi Nam an bài cho Cảnh Huyên ngồi xuống xong, lại sai Tiểu Tảng đi tìm tùy tùng kia của Cảnh Huyên, bảo hai người bọn họ đi thu hồi công cụ trên núi, xử lí xong xuôi mới vội trở về xử lý miệng vết thương cho Cảnh Huyên.
Vào phòng, Lâm Chi Nam nhìn nhìn, miệng vết thương lúc này tuy không có đổ máu, nhưng nếu muốn rửa sạch băng bó vẫn phải cắt quần áo này ra mới được.
Cảnh Huyên nhìn ra ý tứ của nàng, liền ôn hòa cười nói: “Không có việc gì, cắt cũng được, cũng chỉ là một bộ xiêm y mà thôi.”
Lâm Chi Nam không phải có ý này, chỉ là nàng lúc trước trừ bỏ băng bó miệng vết thương cho cha, chưa từng làm vậy cho nam tử khác, có chút ngượng ngùng thôi.
Nhưng mà nghĩ lại Cảnh Huyên cũng là vì cứu mình mới chịu thương, lúc này đi thỉnh đại phu cũng không kịp, bản thân cũng coi như có chút kinh nghiệm.
“Thôi, tự mình làm là được, Cảnh đại ca cũng không quá để ý đi”, Lâm Chi Nam ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Lâm Chi Nam đi lấy nước, mang theo dược cùng đồ để băng bó, dùng kéo bắt đầu cắt quần áo, có chỗ quần áo đã cùng miệng vết thương dính lại với nhau, Lâm Chi Nam lúc cắt rất là cẩn thận, nhưng cũng lo lắng sợ Cảnh Huyên đau.
“Cảnh đại ca, có chút đau, ngươi chịu đựng chút, ta cố gắng làm nhanh.” Lâm Chi Nam ôn nhu nói.
Cảnh Huyên cười cười, “Không có việc gì, ngươi cứ việc cắt đi.”
Cũng may Lâm Chi Nam có kinh nghiệm, thủ pháp cũng nhanh, nhưng mặc dù vậy, nàng vẫn thấy được bàn tay trái nắm chặt của Cảnh Huyên, còn có kia một tiếng kêu rên.
Lâm Chi Nam rửa sạch miệng vết thương, sau khi bôi thuốc liền đi tìm một bộ quần áo.
Là một thân áo bào màu tro, nhìn qua có chút cũ nhưng cực kì sạch sẽ, ngửi kỹ còn có mùi nắng.
Đây là Lâm Chi Nam tìm trong phòng cha nàng, tuy có chút cổ xưa, có điều vải dệt may cũng không kém, cho hắn mặc cũng được.
“Cảnh đại ca, đây là quần áo cha ta, ngươi mặc tạm vào, chờ tùy tùng kia của ngươi quay lại thì nói hắn về nhà ngươi lấy xiêm y tới là được.”
Cảnh Huyên thoạt nhìn không thèm để ý đây là áo cũ, cười nhận lấy, thế nhưng đột nhiên lại có chút khó xử mà cười nhìn nàng.
Lâm Chi Nam tức khắc hiểu rõ, đúng rồi, Cảnh đại ca bả vai đều bị thương như thế không có cách nào tự mặc quần áo, vì thế nói: “Cảnh đại ca ngươi không tiện, ta đây tới giúp ngươi.”
Cảnh Huyên nghe vậy, trên mặt tuy khẽ mỉm cười đáp tạ, nhưng tâm lý lại là vui mừng không kiềm được, nếu như không có người ở đây, hắn có khả năng sẽ nhịn không được cất tiếng cười to.
Hôm nay ngã một cái, thật đáng giá!
Cảnh Huyên nhìn nữ tử mặc quần áo cho mình, nở nụ cười xinh đẹp như vậy, giống như là tiểu thê tử đang thay quần áo cho trượng phu.
Còn tốt, gặp được nữ tử tốt đẹp như vậy là may mắn của hắn.
Lâm Chi Nam vẫn là lần đầu tiên trừ bỏ phụ thân thay quần áo cho người khác, không khỏi có chút thẹn thùng, nhất là khi nhìn thấy Cảnh Huyên thân trên trần trụi tinh tráng, Lâm Chi Nam hai má hơi nóng, trong lòng cũng run lên.
Vì thế Lâm Chi Nam dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo cho Cảnh Huyên, sau đó lấy quần áo đã thay ra, cuộn lại bỏ vào chậu rồi rời đi.
Cảnh Huyên nhìn người chạy trối chết, không khỏi thấp giọng cười cười.
Hắn thấy được bên tai ửng đỏ kia.
Cùng lúc đó, trong phòng bên này, Lâm Chi Nam ngơ ngác mà che lại ngực mình, tim nàng đập thật nhanh nha, gương mặt cũng nóng lên, nàng đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ là sinh bệnh?