Cảnh Huyên phụ trách cõng sọt, Lâm Chi Nam ở một bên mở đường, hai người cùng nhau tìm thảo dược, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất.
Đang bước đi, ánh mắt Lâm Chi Nam đột nhiên sáng ngời, trong lòng vui vẻ, rồi sau đó ánh mắt lập loè nói với Cảnh Huyên: “Cảnh đại ca, ngươi nhìn xem!”
Cảnh Huyên nhìn theo hướng nàng chỉ, liền thấy ở phía trước có một bụi cây sài hồ mọc trên sườn núi nho nhỏ cách đó không xa, đây chẳng phải là loại dược thảo bọn họ cần sao? Không ngờ lại tìm được ở chỗ này. 《Sài hồ còn gọi Bắc sài hồ, sà diệp sài hồ, trúc diệp sài hồ. Tên khoa học: Radix Bupleuri. Bộ phận làm thuốc là rễ cây hoặc toàn cây. Có tác dụng giải nhiệt, an thần, kháng khuẩn.》
Nói đến sài hồ, ở thôn làng nhỏ bé như thôn Nam Khê này cũng được coi như thảo dược quý, đừng nhìn nó trông phổ thông thường thường, tác dụng thế nhưng lại lớn, nó có thể giải nhiệt, làm mát gan, tăng cường dương khí. Ngày thường trẻ em người già trong nhà có chút cảm mạo nóng sốt, nóng lạnh thay đổi đều không thể thiếu nó.
Hơn nữa cách dùng sài hồ rất đơn giản, nếu người bình thường bị cảm mạo phong hàn cấp cứu chỉ cần sắc thuốc là được, cho nên loại thảo dược này rất có giá trị, Lâm Chi Nam tìm chính là thảo dược này, người dân thôn Nam Khê cũng cần nó nhất.
Lâm Chi Nam cầm cái cuốc xoay người cười nói: “Cảnh đại ca, ta đi đào sài hồ, ngươi cũng để sọt xuống nghỉ tạm một lát.”
Nhìn nụ cười xinh đẹp của người trước mặt, Cảnh Huyên cũng không ngăn cản nàng, chỉ gật đầu nói: “Ừ, nàng cẩn thận một chút.” Sau đó Cảnh Huyên bỏ sọt xuống, tìm một nơi râm mát chờ nàng.
Lâm Chi Nam đào ra bụi sài hồ, nâng lên xoay người khoe với Cảnh Huyên: “Cảnh đại ca, ngươi xem, ta đào được rồi.”
Trái tim Cảnh Huyên bỗng nhiên bị xáo trộn bởi vẻ đẹp của nàng, không hề khiêm tốn tươi cười rạng rỡ đến lóa mắt, hắn nghe được rõ tiếng tim đập của mình, bởi vì nụ cười của nàng mà đập nhanh.
“Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi một chút.” Cảnh Huyên cười nhẹ đáp lại.
Lâm Chi Nam đặt thảo dược vào sọt, lúc này mới nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bùn đất trên tay, nhắm mắt lại hít sâu một hơi cảm thán: “Thật tốt a.”
Cảnh Huyên nhìn nàng, ý cười nơi khóe miệng rốt cuộc không kiềm chế được nữa, bật cười.
Lâm Chi Nam lúc này mới đột nhiên ý thức được hành vi của mình ở trước mặt một nam tử có bao nhiêu thô tục, vì thế có chút ngượng ngùng nói: “Làm Cảnh đại ca chê cười rồi.”
“Không sao, thật ra ta cảm thấy nàng như vậy rất tốt, tự tại lại thư thái, không phải sao?” Nói xong còn cười ra tiếng, không phải cười nhạo, mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm vui vẻ.
Hai người dứt lời, liền thu thập đồ vật, hôm nay thu hoạch không tồi, giờ là lúc nên xuống núi rồi.
Ngay lúc Lâm Chi Nam vừa xoay người, đột nhiên trong bụi cỏ bên cạnh vang lên âm thanh sột soạt, Lâm Chi Nam giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy một con rắn, rắn này vừa thấy là biết có độc, bị nó cắn một ngụm khẳng định là bị thương không nhẹ.
“…… Cảnh đại ca.”
Lâm Chi Nam không nhúc nhích, chỉ là run rẩy mà gọi Cảnh Huyên.
Cảnh Huyên cũng nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại liền phát hiện kia con rắn kia đã ở phía sau Lâm Chi Nam nửa thước, lúc này đang phun ra cốt khí nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
“Đừng sợ……” Cảnh Huyên nhẹ giọng an ủi Lâm Chi Nam.
Hắn không biết Lâm Chi Nam sợ rắn, nhưng vừa khéo Lâm Chi Nam đời này sợ nhất chính là thứ này, quả thực da đầu tê dại.
Cảnh Huyên đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó, vì thế nhìn Lâm Chi Nam đè thấp thanh âm, “Đừng sợ, tin tưởng ta.”
Thanh âm hắn giống như là có ma lực, làm người nghe xong không khỏi an lòng, Lâm Chi Nam gật gật đầu.
Nàng tin tưởng Cảnh Huyên.
Ngay lúc suy nghĩ của nàng còn đang trống rỗng, trong chớp nhoáng, Cảnh Huyên một tay đem người nàng người ra phía sau, đồng thời ném lưỡi hái về phía con rắn, Cảnh Huyên tính toán vừa phải, lưỡi hái kia lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt con rắn dài bảy tấc.
Chỉ là Cảnh Huyên bởi vì thân thể cử động quá mạnh, lúc này đột nhiên dưới thân mất thăng bằng mà ngã sang một bên.
“Cảnh đại ca!”