Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Đổi: Try to Forget...

Chương 57: Ngoại Truyện 5: Ý nghĩa sống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Satake Yui năm hai mươi bảy tuổi, mắt vẫn nhắm nghiền...

Bộ quần áo của bệnh nhân màu trắng tinh ôm gọn người, bàn tay gầy gộc đầy những vết đâm của kim tiêm và dây chuyền, cơ thể nhỏ nhắn gắn với đủ thứ máy móc và dây điện chằng chịt quanh giường bệnh.

Căn phòng trống vắng, lặng yên, chỉ có chuỗi những tiếng kêu vô tình và lãnh đạm của máy đo nhịp tim vang lên đều đều, vừa ám ảnh vừa lạnh lẽo.

Chín giờ sáng, một người phụ nữ dẫn theo một bé gái vừa chớm sáu tuổi bước vào. Satake Akako cầm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ cùng cặp nến hình số hai bảy, cẩn trọng thắp nến. Satake Akako cùng Satake Mai đều đều cất tiếng hát:

– Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, Yui-chan, happy birthday to you...

Giọng hát du dương kèm chiếc bánh sinh nhật xinh xắn, nụ cười trên môi hai người họ tươi tắn, có điều ánh mắt lại đượm chút buồn và đau thương.

– Chị Yui à, hôm nay Akako được giải thưởng của trường cho thành tích sáng tạo trẻ, còn được một cái huy chương rõ to cơ! – Akako đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn, còn hào hứng giơ cao chiếc huy chương đeo trên cổ lên, khoe lớn.

Cô gái nằm trên giường vẫn không chút động đậy.

Akako khẽ chu môi, nhưng rồi lon ton chạy lại, đặt cằm lên giường, ngón tay trỏ nhỏ nhắn cẩn trọng chạm nhẹ những ngón tay lớn hơn của Yui, cô bé vẫn khoe liên tục:

– Chị có nhớ Edward mà em đã kể cho chị tuần trước không? Hôm qua cậu ta vừa tỏ tình với em đấy, cậu ta bảo thích em vì em xinh. Thế là em cho cậu ta xem ảnh của em, chị và chị Mai, thế là cậu ta trầm trồ bảo cả ba chị em mình đều xinh, cậu ta thích cả chị và chị Mai nữa đấy.

Satake Mai nhìn cảnh này miệng vô thức nhoẻn cười, nhưng trong lòng ngập tràn xót xa.

– Thầy của em bảo bọn em về suy nghĩ về hình mẫu lí tưởng mình muốn hướng tới, em đã chuẩn bị một bài rất chi tiết để nói về chị rồi đấy. Chị Yui này, chị nghe thử nhé. "Tôi có hai người chị gái, một trong họ có tên là Satake Yui. Chị ấy hơn tôi hai mươi tuổi, là một người vô cùng giỏi giang..."

Mai gần như đã nghẹn ngào ở cổ họng. Tháng trước, Akako đã biết sự thật cô bé không phải con gái của Yui mà là em gái, ban đầu có chút sốc và nổi giận, tới mức đóng cửa phòng không ăn uống suốt hai ngày trời. Sau đó cô bé mở cửa đi ra ngoài với đôi mắt sưng đỏ, kèm nụ cười nhạt thếch và giọng nói hời hợt: "Con đi thăm chị Yui..."

Tiếng "chị" thốt lên thay cho từ "mẹ", mọi người đau lòng nhìn cô bé. Thật may mắn vì Akako là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện, không trách cứ mọi người lâu mà thật tâm hiếu thuận với ông bà Satake – cha mẹ đẻ của cô bé thay vì ông bà ngoại như cô bé lầm tưởng.

Tuy nhiên, trong nhà Akako vẫn thương Yui nhất, đương nhiên vì đó là người mà cô bé cho rằng là mẹ mình suốt sáu năm qua, trực tiếp nuôi cô bé lớn. Vì thế, cái viễn cảnh này thật lòng khiến Mai xót xa.

– Akako này, nến sắp cháy hết rồi. – Mai dịu dàng gọi. – Em thổi nến giúp chị Yui nhé.

– Vâng ạ! – Akako lảnh lót đáp rồi chạy xuống giường.

Cô bé tiến lại chiếc bánh sinh nhật, chắp hai tay lại cầu nguyện cho Yui. Một lát sau, cô bé chu môi thổi.

Hai ngọn nến khẽ bay phập phồng rồi tắt ngúm, chỉ còn làn khói trắng nhẹ nhàng hòa vào không khí.

Mai xoa đầu cô bé, mỉm cười:

– Em ước gì cho chị Yui đấy?

– Em ước chị ấy sẽ tỉnh lại và tận hưởng hạnh phúc của chị ấy!

Mai gật đầu:

– Ngoan lắm, bây giờ thì chúng ta cùng cắt bánh ăn mừng sinh nhật chị Yui nhé. Akako đi sang phòng tạp vụ mượn dao đĩa và dĩa được không?

– Được ạ! – Cô bé nhanh nhẹn đáp rồi rời đi.

Đợi cô bé đi rồi, Mai khẽ thở hắt ra một hơi, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường. Chị nhìn thật lâu vào gương mặt phờ phạc và tiều tụy tới khó tin của Satake Yui, thở dài:

– Chúc mừng sinh nhật, Yui. Chị mãi mãi không thể ngờ sẽ có ngày cùng em đón sinh nhật như thế này.

Chị yếu ớt nằm xuống, ánh mắt tự nhiên ướt nhòa đi, nhẹ nhàng nắm lấy tay em gái:

– Tại sao lại không có ý chí sống cơ chứ?

Satake Yui chết não bẵng đã một năm. Ngay trước tai nạn, cô đánh mất tập đoàn Satake, cùng Oga Sewashi ly hôn, lại bị Wiatt Lambert ép lên giường, sau đó bị người thư kí thân cận nhất bắt cóc mất Akako, hành hung cô để trả thù. Từng ấy sự cố xảy đến cùng một lúc, cô hóa người thực vật, lời của bác sĩ bảo cô mất đi ý nghĩa sống.

Mai hiểu, "ý nghĩa sống" lớn nhất của Yui chính là người đàn ông đó, một người khiến cho Yui yêu đến chết đi sống lại, yêu tới hận, hận lại càng yêu, để rồi ngu ngốc bằng lòng đánh đổi tất cả, từ sự nghiệp cho tới cả cuộc sống.

– Yui, em vẫn còn gia đình mà. Chị gây dựng được "Elsie" rồi, em tỉnh lại cũng có thể gây dựng lại sự nghiệp của em. Mất đi tập đoàn Satake là một khởi đầu thôi, em giỏi như vậy, có thể gây dựng một doanh nghiệp mới còn thành công hơn cả tập đoàn của cha nữa. Em tỉnh dậy đi, chị hứa nhất định sẽ giúp em mà. – Mai van lơn, yếu ớt và tuyệt vọng. – Em không mất tất cả đâu, bởi vì Hanagato Shukasa mà em yêu, cậu ta căn bản là...

Cánh cửa phòng bật mở, Akako bước vào, cầm theo dao nĩa vừa mượn được ở phòng tạp vụ. Cô bé ngơ ngác nghiêng đầu:

– Chị Mai, chị khóc đấy ạ?

Mai giật mình ngồi bật dậy, nhìn Akako, toan lắc đầu chối, nhưng chị lại bắt gặp Akako cũng rưng rưng, nước mắt ầng ậc.

Hai chị em căn bản đã cố nín nãy giờ...

Akako òa khóc lớn, chạy lại lao vào lòng Mai, nấc lên:

– Chị Yui không tàn nhẫn tới mức bỏ em lại chứ? Chị ấy phải tỉnh dậy để em còn gọi tiếng "chị" nữa chứ? Cha xứ bảo người xinh đẹp lương thiện như chị Yui nhất định sẽ được Chúa ban phước, nhưng chẳng lẽ Chúa đã bỏ quên chị ấy rồi sao?

Mai đau lòng ôm em gái nhỏ, nước mắt không nén nổi mà lăn dài, chị vẫn cố gắng vuốt nhẹ lưng trấn an Akako.

Thời gian qua đi, tiếng khóc của hai người nhỏ dần, rồi chỉ dừng lại ở gương mặt phờ phạc. Satake Mai gượng cười, vuốt nhẹ tóc Akako:

– Hôm nay là sinh nhật chị Yui, cùng cắt bánh chúc mừng sinh nhật chị nhé.

Akako gật nhẹ đầu, cố gắng dãn cơ mặt.

Ngồi yên trong phòng bệnh, lâu lâu Mai và Akako lại nói chuyện qua lại đôi câu, được một chốc, điện thoại của Mai rung lên hai tiếng chuông.

Gương mặt chị đanh lại, nghiêm nghị, không nói không rằng bước ra khỏi phòng, ngón tay bấm gọi. Hồi chuông chỉ reo một tiếng, ngay lập tức, đầu bên kia bắt máy.

"Chị, tôi đến Paris rồi."

Lửa giận trong lòng Mai trào dâng. Chị tuy biết là vô lí, nhưng chị cứ giận, giống như một con người bất lực tìm nơi để trút hết sự vô dụng của mình một cách vô duyên vô cớ.

– Cậu đến đây làm gì? – Giọng chị nghẹn như mắc kẹt trong cổ họng. – Mười tháng qua con bé hôn mê, cậu không tới, bây giờ cậu tới làm gì nữa?

"Chị, tôi xin lỗi. Để tôi gặp Yui đi, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, đây là cơ hội cuối tôi muốn chúc mừng sinh nhật cô ấy." Giọng nói ấy thâm trầm, có chút lãnh đạm, có chút nghiêm nghị, nhưng cũng xen lẫn sự bi thương.

– Cậu vẫn không chịu chữa? Lại đến đây nói sắp chết với tôi? Hanagato Shukasa, cậu yếu ớt cho ai xem vậy? – Mai giận dữ hét.

Đầu bên kia thở dài, im lặng.

"Xin chị đấy, cho tôi gặp Yui đi..."

– Bây giờ cậu gặp thì có tác dụng gì chứ?

"Ừm, tôi sắp xếp hết công việc rồi, ba tháng tới tôi sẽ ở lại Paris cùng cô ấy. Mong chị đồng ý..."

Cổ họng Mai nghẹn lại.

Một người bị bệnh nan y sắp đến giai đoạn cuối, một người chết não hôn mê không biết bao giờ tỉnh dậy. Em gái chị vì cậu ta mà không thể mở mắt, cậu ta vì em gái chị mà không chịu chữa bệnh, hai người đều yêu mà chẳng thể công khai, chị không biết nên gọi là si tình hay xuẩn ngốc nữa.

– Bệnh viện George Pompidou, phòng 901.

"Được, tôi sẽ thuê khách sạn gần đấy. Với là Mai này, chủ tịch và phu nhân chắc cũng chẳng ưa gì tôi, chuyện tôi ở Paris cùng cô ấy, có thể không để người nhà biết được không? Bao gồm cả Akako..."

Mai thở dài, thấy chuyện này để nhiều người biết cũng phiền phức hơn nên cũng gật đầu đồng ý.

Anh nâng bàn tay gầy gò của cô lên, cẩn thận dùng khăn ướt lau qua. Gương mặt trầm tư, điềm đạm, ánh mắt hơi tối, hô hấp nhất thời không đều đặn.

– Đã nói nhất định mỗi năm sẽ cùng em đón sinh nhật, Satake Yui, nhất định phải là sinh nhật như thế này sao?

Nụ cười trên môi anh nhạt thếch, tiếp tục giúp cô lau rửa tay chân, rồi bưng chậu khăn đi cất.

Tiếng kêu của máy móc cứ vang lên đều đều, một người nhắm nghiền mắt bất động trên giường, một người ngồi thẫn thờ ngây dại, ánh mắt nhìn như không nhìn vào gương mặt gầy gò của cô gái.

– Chúc mừng sinh nhật, Yui. – Anh khó khăn cất giọng, cúi người hôn nhẹ lên tóc cô.

Màn đêm cứ thế buông xuống trong tĩnh lặng.

– Này, anh chàng người Nhật ở phòng 901 ấy, thật sự rất đẹp trai! – Một cô y tá đi trên hành lang bệnh viện, tùy tiện khen một câu với đồng nghiệp của mình.

– Chứ sao nữa! Từ ngày anh ta đến đây cũng đã bốn tháng rồi, ngày nào cũng dành hai mươi tiếng ở cùng bệnh nhân. Chắc là người yêu?

– Đẹp trai thì sao chứ, chẳng bao giờ cười một tiếng. – Một cô y tá khác tặc lưỡi. – Cô bệnh nhân phòng 901 ấy, hôn mê hơn một năm rồi. Anh ta ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện, nửa đêm còn ngồi nói chuyện với cô ấy. Thật sự yêu tới cuồng si rồi!

Ba cô y tá thương xót quay đầu nhìn về phía phòng 901, thở dài.

Satake Mai vừa đi ra từ thang máy, đã chứng kiến cảnh này, không cầm nổi mình thở dài một tiếng não nề.

Chị nhìn vào một đống giấy tờ bệnh án trên tay và vài lọ thuốc, tâm trạng không tốt mà bước vào phòng bệnh.

Anh thấy chị, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng:

– Chào chị.

Satake Mai bước lại chỗ anh, đưa đống giấy tờ và vài lọ thuốc.

– Này, cậu đừng ở đây nữa! Đi làm gì đó cho khuây khỏa đầu óc đi!

Anh không đáp, chỉ lẳng lặng bỏ qua lời chị nói. Đương nhiên, chị bị anh làm cho giận dữ. Gương mặt chị bừng đỏ, như điên loạn mà hét lên:

– Cậu bị trầm cảm rồi đấy! Trầm cảm! Cậu biết trầm cảm chứ? Mau uống thuốc và trở về Nhật Bản đi! Bốn tháng qua ngày nào cậu cũng ở bệnh viện nói chuyện với người thực vật thì trầm cảm ra là đúng rồi đấy!

Ánh mắt anh tối đen đi.

Anh chỉ sắp xếp công việc để sang Paris ở cùng Yui trong ba tháng, bây giờ ở tới bốn tháng, cha mẹ anh không biết anh ở đâu, cứ điên cuồng gọi điện cho anh bảo anh mau về nước. Công việc của tập đoàn đem giao hết cho anh họ Hanagato Tsukasa, còn mình đã ở cạnh Yui lại chẳng có tâm trí nghĩ đến chuyện trở về.

Anh nhìn trân trối vào tờ bệnh án của mình, ung thư đi cùng với trầm cảm, vừa nghe đã thấy một sự phối hợp của thần chết muốn đưa anh sang thế giới bên kia.

– Tôi sẽ ở cùng Yui cho đến khi cô ấy tỉnh, hoặc tôi chết. – Anh điềm đạm đáp lại chị.

Satake Mai đau lòng nhìn anh, bất lực và tuyệt vọng, chị liền bỏ ra ngoài.

Tuy nhiên, bước được vài bước, chị chợt nhớ ra chuyện gì, liền nhìn vào trong túi xách. Bước chân dừng lại, chị rút hộp bánh nhỏ bên trong, quay lại đưa ra trước mặt anh:

– Chúc mừng sinh nhật, Shuu-kun.

Anh ngơ ngác nhận hộp bánh nhỏ bằng bàn tay, gật đầu cảm ơn chị. Mai bỏ ra khỏi phòng, anh ngồi ngây ra như thế.

Ánh mắt phờ phạc nâng lên lịch điện tử trên tường. Ngày sáu tháng mười hai, đã nhanh như thế rồi sao, anh đã ở đây, vô cảm tới quên cả sinh nhật mình.

Nụ cười trên môi anh nhếch lên đau lòng, anh run rẩy cầm bàn tay của cô lên, nắm chặt, anh gục mặt lên tay cô, nước mắt tuôn rơi:

– Dậy đi em, xin em đấy! Em đừng nhắm mắt lâu thế nữa, ý nghĩa sống em vẫn có thể tìm lại mà. Hôm nay sinh nhật anh, có thể là sinh nhật cuối cùng của anh, chỉ xin em tỉnh dậy, đó là món quà đắt giá nhất rồi.

Anh khóc lẩy bẩy, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm bàn tay cô và gương mặt xanh xao của anh.

– Satake Yui, anh yêu em... Anh yêu em... Anh yêu em...

Nắng nhẹ nhàng hắt vào trong phòng bệnh, sau khi đợt tuyết vừa dứt. Những bông tuyết trên cửa sổ dần dần tan.

Đôi mày liễu thanh hơi nhíu lại, ngón tay trỏ trong lòng anh, có chút động đậy.

– Bác sĩ... – Shukasa giật mình ngồi bật dậy, cất giọng khó khăn gọi, lát sau luống cuống như kẻ điên chạy ra khỏi phòng bệnh. – Bác sĩ! Bác sĩ! Làm ơn!!

Trong căn phòng nhỏ màu trắng còn phảng phất hương hoa và nắng, đôi mắt nhắm nghiền hơn một năm dần dần mở ra.

– Đồ ngốc này, cuối cùng con cũng chịu dậy gặp ta... – Mẹ cô Kaemi khóc nấc lên nhìn con gái.

Hôn mê thời gian dài, cô không thể mở miệng nói gì, chỉ nằm đó, mở mắt nhìn bà, khẽ cười.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, nút thắt trong lòng anh thật sự đã được gỡ bỏ sau những rối bời này.

Satake Mai bước ra ngoài, nhìn anh, nhẹ nhõm nói:

– Bác sĩ nói Yui không sao rồi, cậu cũng nên tự lo cho bản thân đi.

– Ừm... – Anh đáp khẽ, đôi môi cười nhẹ nhàng, lát sau ngẩng đầu lên hỏi chị. – Chị, thế bây giờ chị định như thế nào với Yui? Để cô ấy về Nhật, hay là ở lại Paris?

– Cậu muốn gì nữa? – Ánh mắt Mai lườm anh. – Cả gia đình con bé đều ở Paris, tập đoàn Satake cũng không còn nữa, về Nhật làm gì? Hay ý cậu muốn con bé về cùng với cậu?

– Không... – Shukasa cười miễn cưỡng, anh biết ở lại Paris mới là sự lựa chọn tốt nhất cho Yui, vừa có chút vui, nhưng cũng có chút thất vọng. – Tối nay tôi sẽ bay về Nhật, chị Mai, chuyện tôi ở cùng Yui bốn tháng qua, mong chị đừng nói cho cô ấy.

Mai gật đầu đồng ý với anh. Kể ra chị cũng không có ý định nói cho Yui, tốt nhất cứ để em gái chị quên người đàn ông này đi, dù gì cũng chẳng thể đến với nhau được nữa.

– Em sắp ra viện được rồi đấy, chúc mừng em. – Mai tươi cười đút táo cho Yui, nhìn em gái dịu dàng. – Rồi sao? Muốn ở lại đây cùng chị và cha mẹ, hay trở về Nhật Bản?

Yui chưa đáp vội, chỉ thấy ánh mắt hơi tối đi, dường như suy nghĩ rất nhiều thứ. Chốc chốc, cô lại quay mặt ra ngoài cửa sổ, hoặc nhìn dáo dác xung quanh căn phòng như đang tìm kiếm cái gì đó.

Sự thất vọng tràn ngập trong ánh mắt, cô cười nhạt.

– Ở Nhật làm gì còn ai đợi em? Ở Paris cùng mọi người không phải tốt hơn sao?

Mai không đáp, cười mỉm, rồi đút táo cho em. Chị biết thừa em gái mình vừa tìm kiếm điều gì.

– Chị, bác sĩ bảo em sống thực vật vì không tìm thấy ý nghĩa sống sao?

– Ừm, không phải ư? – Chị ngạc nhiên. – Chính em nên là người hiểu rõ điều này nhất chứ?

Cô chỉ cười cho qua đáp lại chị.

Nếu bác sĩ bảo cô không tìm thấy ý nghĩa sống nên không mở mắt, vậy cô tỉnh dậy, chẳng phải là đã tìm thấy ý nghĩa sống sao?

Cô cũng không rõ, chỉ biết kí ức của cô trong một năm hôn mê không có gì khác ngoài một mảng đen kịt. Gần đây, cô chỉ cảm thấy trong không gian đen tối mịt mờ đó, có một khoảng sáng xuất hiện, và một điều gì đó thôi thúc cô tìm về khoảng sáng ấy.

Thế là cô mở mắt, tại Paris và sau một năm...

"Ý nghĩa sống..." Yui nhìn ra bầu trời xanh sau cơn tuyết, lẩm bẩm mấy từ đó suốt như vậy...
« Chương TrướcChương Tiếp »