Chương 37: Satake Yui chính là Satake Yui

- Hanagato Tsukasa không đi làm rồi... - Yui cầm bút tùy tiện vẽ vài đường nguệch ngoạc lên tờ hợp đồng bị lỗi, tay chống cằm nói vu vơ.

Cô lén nhìn vào cửa phòng làm việc riêng của anh, chu môi nhẹ, ánh mắt thoảng chốc buồn rầu. Một tuần trôi qua, cánh cửa đó không mở, thư kí riêng là cô cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm ngoài mấy thứ lặt vặt phụ giúp phòng thư kí.

Đương nhiên là không đi làm, người anh yêu suốt mười mấy năm vừa tự vẫn trong phòng giam một tuần trước, ngay sau khi đồng ý lời cầu hôn của anh.

Lòng cô liền nặng trĩu. Người đàn ông kia luôn tỏ ra phóng khoáng tự do, hầu như không mấy khi buồn bã, giờ đây hẳn là suy sụp. Cũng may có bố mẹ chăm, nếu chểnh mảng quan sát một chút thôi thì khả năng anh ta tìm tới cái chết không phải là không thể.

- Yui. - Đột ngột Selena ở bàn thư kí đối diện cất tiếng. - Chị rảnh chứ?

- Ừ, có...

- Lát nữa đi shopping với tôi nhé?

Yui khẽ chau

mày lườm. Tình hình như thế này cô ta còn rủ cô đi mua sắm? Hơn nữa cô còn là vợ của Shukasa, và cô ta là tình nhân. Vợ hợp pháp và tình nhân nhỏ lại dắt tay nhau đi mua sắm dường như không hợp lẽ lắm?

- Tôi bảo cô nhiều rồi, cô là tình địch của tôi, đừng cố tỏ ra

thân thiết nữa đi. - Yui thở dài, rồi liền bơ ánh nhìn mong đợi của Selena đi, bắt đầu soạn thảo tài liệu cho buổi họp cổ đông cuối tháng.

- Nhìn chị giống sắp stress ra ấy. Tôi chỉ muốn chị thư giãn hơn thôi. - Selena bĩu môi. - Chị lo cho phó tổng à? Sao không đi thăm?

- Thăm gì chứ, hẳn là anh ta cũng chẳng muốn để tôi chứng kiến bộ dạng thê thảm của anh ta. Người nhà Hanagato tự tôn cao lắm..

- Thế thì đi shopping với tôi đi. - Selena liền đứng bật dậy, chạy sang bàn cô, cúi xuống chống nạnh cười cười. - Ngày mai có thể chị không gặp được tôi được nữa đâu.

- Gì?

Yui quay lại nhìn người phụ nữ, nhất thời liền im bặt. Hôm nay cô ta thật lạ, ánh mắt vẫn tươi roi rói như thế, nhưng không khó để nhận ra một chút nuối tiếc, một chút buồn bã lấp lánh qua đồng tử mắt màu xanh trong suốt.

- Trưởng phòng, xin chị cho tôi nghỉ phép vài hôm nhé.

Cô không hơi đâu quan tâm đến cô gái này nữa, mà cũng chẳng buồn để trong lòng, vạch chiếc bút bi trên tờ giấy A4, thản nhiên.

- Như luật công ti, viết đơn trình bày rõ ràng đi. Tôi sẽ kí cho.

Selena không đáp, gật nhẹ đầu.

Võ đường này là một trong số ít võ đường lâu đời tới giờ vẫn tồn tại, tuổi đời ngót nghét cũng bảy tám mươi năm, đến khi Mika lên làm chủ là đã qua đời thứ năm.

Nhà ngoại của Mika có truyền thống võ thuật lâu đời, chủ yếu là Judo và Kendo. Mika có tập một ít hai môn đó tầm hai năm, nhưng đến năm tám tuổi lại đổi hướng sang Karatedo vì đam mê.

Nhà ngoại dần dà không còn ai tập võ, đời hiện tại là của chú Mika làm chủ tầm mười hai năm nhưng giờ lại muốn tập trung kinh doanh nên để lại cho Mika.

Đi dạy võ từ năm mười sáu, bây giờ đã hai bảy rồi Mika vừa đi làm ở tòa soạn vừa quản lí võ đường. Ngoài cô vẫn còn hai võ sư khác nhưng lâu lâu cô vẫn đứng lớp giỏi.

Yui xách bộ đồ tập màu trắng đã lâu không dùng đến của mình qua vai, nhịp nhịp chân ở trước cửa võ đường. Não cô gần như đã khỏi hẳn, bác sĩ cho phép cô tập võ. Cũng phải bảy năm rồi cô chưa tập, cơ bắp sớm đã yếu xìu. Bây giờ muốn vận động lại để tăng sức mạnh chứ cô ghét nhất cái mác "yếu đuối".

Đẩy cửa, cô bước vào.

Học sinh của lớp vừa tan, Mika ngồi nghỉ uống nước, thấy cô liền vẫy tay chào.

- Có tuổi rồi đấy cô ạ, không phải thanh niên sức dài vai rộng lại còn bỏ tận bảy năm, bây giờ thủ lĩnh cao trung Stars II năm đó thua xa tớ rồi.

Mika cười khoái chí, Yui chỉ đành ngậm ngùi bĩu môi.

- Vâng, tôi biết, thế nên hôm nay mới đến tập lại đây.

Một nam sinh đang đứng lấy đồ ở tủ, dỏng tai nghe được liền giật mình quay lại.

- Chị Satake Yui ấy ạ?

Cô ngạc nhiên nhìn cậu ta.

- À, Fujitaka Touma. - Mika liền đi lại, bật cười khi thấy Yui ngây ngốc. - Thằng quỷ này hồi mười năm trước có gặp cậu đấy, học ở đây này. Cậu có nhớ thằng nhỏ bảo thích Eto Yuri không?

- Này bà chị? Đừng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ đó nữa! -

Cậu trai chau mày nổi quạu, rồi lon ton chạy lại chỗ hai người. - Đã lâu như vậy rồi, hồi trước cũng không quen thân, chắc là chị Satake không nhớ em đâu. Em là Fujitaka Touma, học viên ở đây. Hiện giờ em là học sinh năm cuối trường cao trung Stars II.

- Thế à, vậy là hậu bối nhỉ? - Yui nghiêng đầu. - Xin lỗi nhé, chị không giỏi nhớ người.

- Không sao ạ. - Touma cười khanh khách. - Tại em ấn tượng mãi về chị thôi.

Yui im lặng một lúc, tự nhiên lại nhận cậu ta là hậu bối. Thật ra lúc cô còn học ở trường Stars II thì lúc đó là danh nghĩa Miyamoto Rei, mọi người đều đinh ninh cô nàng đi du học ở một xứ lạ hoắc nào đó. Sau này học viên năm đó thấy cô nhưng lại là cái tên Satake Yui thì cũng chỉ nghĩ là người giống người, chẳng ai nghĩ là một.

Anh chàng này không mảy may nghi ngờ cô chắc vì nghĩ cô học cùng với Mika, tức trường Stars II rồi.

- Thế giờ thủ lĩnh của trường là ai đấy? - Yui ngây thơ hỏi.

Touma ngây ra một lúc rồi bật cười lớn.

- Haha, ý chị là băng phái học đường ấy ạ? Nó biến mất mấy năm trước rồi ấy vì bên giáo dục quản chặt chuyện này lắm. Thì vẫn có vài ba thằng đầu gấu đi gây sự thôi chứ mấy hình thức quyết đấu dành địa bàn như hồi trước không còn nữa. Nếu muốn nói đến quyền hành lớn nhất ở một trường thì chính là hội trưởng và hội học sinh.

Tự nhiên nói đến đây, Touma đỏ mặt.

- Chắc là chị có chơi với chị Okawa Haruka nhỉ?

Nhìn cái vẻ ngượng ngùng bất thường của Fujitaka Touma, Yui ngạc nhiên gật nhẹ đầu.

Mika liếc nhẹ rồi cười đầy ẩn ý.

- Haruna, em gái Haru ấy, là hội trưởng hội học sinh trường thằng quỷ này. Mà nhìn cái bộ dạng ngượng ngùng thế thì cậu thừa hiểu rồi chứ?

- Thôi đi nha bà chị già! - Touma đấm nhẹ vào bụng Mika nhưng Mika phản xạ nhanh né được. Cậu ta tức thì bĩu môi. - Già rồi còn sân si chuyện thiên hạ.

- Thế không phải mày chủ động kể để tao giúp mày à thằng quỷ nhỏ?

- Cũng không phải để bà chị đi rêu rao.

- Rõ ràng mày có ý định kể cho Yui chứ mày không chủ động nhắc trước tao thèm vào kể nhớ!

Yui bật cười, hai người này chênh nhau cũng một thập kỉ mà nói chuyện ngang hàng phải lứa.

- Nhắc gì đến tớ đấy?

Một giọng nói lanh lảnh ở bên ngoài cửa, Touma giật mình luống cuống như vừa làm chuyện xấu.

Okawa Haruna trong bộ đồng phục nữ sinh rất xinh xắn, mái tóc nâu hạt dẻ dài buộc cao trên đỉnh đầu, bước vào trong.

- Em chào chị Mika, chào chị Yui. - Cô bé lễ phép. - Touma chưa xong à? Rõ ràng bảo tớ qua đây cùng cậu lên thư viện học nhóm mà.

- Không không, xong rồi. - Touma cất chai nước vào ba lô, quàng vội lên vai. - Đi nào. Em chào chị Yui, bye bye bà chị già!

Yui nhún vai bật cười.

Võ đường liền trở nên yên ắng khi cô bước vào phòng thay đồ thay bộ võ phục. Mika đã mệt nên đi tắm trước, còn mình cô tự tập với bao cát.

Bao cát cỡ này hồi trước cô đấm đá bay liên tục, nhưng bây giờ gồng sức cũng chỉ đủ làm nó rung với dịch chuyển nhẹ. Sau bảy năm sức cô đã yếu đi nhiều rồi.

Kỹ thuật không cần quá lâu để nhớ lại, nhưng sức lực thì phải tập dài dài.

- Cậu tập một tiếng rồi đấy, nghỉ ngơi đi. - Mika đưa cho cô chai nước thể thao, ân cần nhắc.

Yui đón lấy, rồi ngồi xuống đất, uống một hơi luôn nửa chai.

- Sao tự nhiên cậu đi tập lại thế?

- Tớ muốn mạnh mẽ lại. - Cô thản nhiên đáp. - Tớ muốn trở về làm tớ của mười năm trước. Mạnh mẽ và ngông cuồng.

Mika tròn xoe mắt nhìn, lát sau gật gù.

- Dù cậu là ai thì cậu vẫn là Satake Yui, cái cá tính của cậu là độc nhất, chẳng thay đổi được gì.

- Gì? Tớ qua bao nhiêu chuyện đã thay đổi rất nhiều, cậu không thấy sao?

- Chỉ là thay đổi thói quen thôi mà. Bản chất vẫn luôn là Satake Yui.

Mika đáp điềm nhiên, khiến cô sững lại trong chốc lát.

Cô nở một nụ cười, nhẹ nhàng dựa vào vai Mika, thủ thỉ.

- Cảm ơn cậu.

Yui và Shukasa tuy sống chung một nhà nhưng không hề một phòng. Có đêm anh không về nhà, có đêm lại sang phòng khác ngủ. Cha mẹ anh nói anh không được. Cô tuy buồn nhưng cũng không dám trách anh...

Đêm qua, anh không về nhà. Sáng nay lên công ty sớm thấy xe anh đậu ở đó đầu tiên, hỏi bảo an thì họ nói giám đốc đêm qua ở lại công ty, chắc là do bận nhiều việc, còn luôn miệng khen anh trách nhiệm.

Yui thở dài, làm sao mà nói cho họ biết anh là vì tránh cô mà nhà mình cũng không trở về chứ?

Sáu giờ sáng, cô đến công ty sớm nhất, ngồi vào bàn thư kí riêng của phó chủ tịch Hanagato Tsukasa.

Soạn nốt dự thảo cho cuộc họp cổ đông quý này tốn của cô kha khá thời gian, đến khi làm xong đã là hơn tám giờ rưỡi. Giờ làm việc của công ti là tám giờ sáng, thế mà tầng lãnh đạo vẫn rất yên tĩnh, chẳng có ai ngoài cô.

Tầng này chỉ có bốn người. Shukasa ở lại công ty cả đêm chắc đang trong phòng riêng. Tsukasa thì từ ngày Kahara Mami mất không hề tới công ti.

Ngẩng đầu lên thấy bàn làm việc đối diện của Selena trống. Cô đang thắc mắc tại sao thì mới sực nhớ hôm qua cô ta xin cô nghỉ.

Nhưng mà cô chưa nhận được giấy xin phép?

Đang tặc lưỡi về cô nàng phiền nhiễu, cái tầng này cuối cùng cũng có tiếng động. Hanagato Shukasa bước ra.

Anh đến trước mặt cô bằng một gương mặt nghiêm nghị

Sự anh tuấn và khí chất cao ngạo ngời ngời nơi anh dù gương mặt có một vài nét bực dọc.

Yui giật mình, tim đập mạnh như trống rền.

- Selena đâu?

Câu hỏi rất ngắn gọn nhưng cũng đủ để bóp nghẹt lòng cô. Như có một tảng đá chèn ngang cổ họng, cô khó khăn trả lời.

- Em không biết. Hôm qua cô ấy có xin em nghỉ phép, cũng không nói lí do...

- Thế giấy xin phép đâu? Em tùy ý cho cô ấy nghỉ việc? Selena là thư kí riêng của tôi, dù em có là trưởng phòng của cô ấy thì cũng không có quyền hành như thế.

- Em chưa cho cô ấy nghỉ việc. Cô ấy tự nghỉ. Em bảo cô ấy viết đơn rồi em kí cho, nhưng cô ấy đã không. - Đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của Shukasa, lòng bàn tay của Yui tứa mồ hôi ướt sẫm. - Em biết Selena là... là thư kí riêng của anh, em nghĩ cô ấy đã nói cho anh rồi...

Shukasa rút điện thoại ra, tặc lưỡi.

- Cô ấy không nói gì với tôi hết. Điện thoại từ chiều qua tới giờ gọi cả trăm cuộc không bắt máy.

Bầu không khí sau đó yên lặng thêm một chốc.

Chứng kiến ánh mắt nhìn cô ngờ vực của Shukasa, trong lòng Yui dấy lên một nỗi sợ bất an.

- Hanagato Shukasa, anh... anh nghĩ em gây áp lực cho Selena?

Anh không đáp.

Vậy có nghĩa nỗi sợ hãi của cô đã đúng rồi.

Yui cười lạnh, lát sau cười lên man dại. Nụ cười chua chát đắng cay, cô kiệt sức ngồi xuống ghế.

- Nực cười thật. Tôi đã nghĩ anh có thể thờ ơ tôi, có thể chán ghét tôi, nhưng chưa một lần tôi nghĩ sẽ có ngày anh nghi ngờ tôi...

Tim anh nhói lên một khắc...

- Em có đố kị với Selena không?

- Sao không? - Yui bật dậy, gào lên. - Tôi là vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi phải trơ mắt ra nhìn anh nuôi hồ li tinh và phải tỏ ra không có gì. Con người có lòng tham, tôi có thể không đố kị với cô ta sao?

Anh im lặng...

- Hanagato Shukasa, tôi nói anh nghe. - Yui cười dài. - Suốt bằng ấy năm tôi có thể thay đổi, nhưng cũng chỉ là thói quen và cách sống. Nhưng cá tính tôi, bản chất tôi chưa từng thay đổi. Dù có là Miyamoto Rei hay Hanagato Yui thì tôi vẫn là Satake Yui. Là Satake Yui thì luôn quang minh chính đại, công tư rạch ròi.

Shukasa thở hắt ra một hơi, một hơi rất khẽ khàng.

- Em có tổn thương vì những hành động của tôi không? - Tự nhiên anh hỏi thế.

- Tôi là xương thịt chứ có phải đá khô đâu mà không biết đau

... - Yui lặng nhìn anh, gương mặt nhẹ bẫng.

Với anh, lời nói này, vẻ mặt này giống như một loại cực hình đày đọa anh phải chịu lấy. Bên trong và bên ngoài anh mâu thuẫn đến lạ kì.

- Như tôi đã nói, tôi để em bên tôi vì đó là lựa chọn của em. Nhưng tôi cũng sẽ chừa đường lui cho em, bởi sẽ có ngày em tổn thương tới cùng cực. Nói ghét tôi, tôi sẽ để em đi.

Đồng tử Yui dãn ra. Cô ngồi im, giây sau bật cười.

- Anh muốn tôi nói ghét anh?

Anh gật đầu.

Nụ cười trên môi cô thêm chua chát...

- Tôi yêu anh...

Anh sững lại...

Cô nhìn anh, cười dài thê lương.

Anh vốn ngay từ đầu chẳng nghi ngờ cô, chỉ là muốn kiếm chuyện với cô thôi.

Mất công làm nhiều thứ như thế chỉ muốn cô rời xa anh.

- Là Satake Yui thì sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình.

__o0o0o___

Hết Chương 38.