Chương 8

Chúc Ôn Thư nói, “Chẳng qua là phụ huynh của Lệnh Tư Uyên rất bận rộn.”

“Hèn chi.”

Mẹ Vương cười khẩy, sau đó cô ta không nói thêm gì nữa nhưng giọng điệu này lại khiến cho người khác vô cùng khó chịu.

Tựa như Lệnh Tư Uyên đã động chạm đến vấn đề đạo đức nào đó.

Đúng lúc này, Lệnh Tư Uyên và Vương Tiểu Bằng cùng nhau đi tới.

Có lẽ hai đứa nhỏ cũng không giải thích mọi chuyện rõ ràng ở trên đường đi, Lệnh Tư Uyên vừa bước vào đã chớp đôi mắt to ngơ ngác, sợ hãi hỏi: “Cô Chúc, tại sao lại muốn mời phụ huynh của con?”

Chúc Ôn Thư còn chưa kịp nói chuyện, mẹ Vương đã hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lệnh Tư Uyên, lập tức nói: “Tôi không quan tâm phụ huynh nó bận rộn như thế nào, nó đã đánh con của chúng tôi thì phải đưa ra lời giải thích, cứ như vậy đi cô Chúc, cô gọi điện thoại cho phụ huynh của nó, đích thân tôi nói chuyện.”

Chúc Ôn Thư không để ý tới cô ta, cô vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa trấn an Lệnh Tư Uyên.

“Không có gì đâu, chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường thôi, con xem hôm qua sau khi cô nói chuyện với ba con, ông ấy cũng đâu có hung dữ với con đâu?”

Mẹ Vương thấy cô làm việc chưa đủ dứt khoát, cô ta bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng lấy điện thoại đưa tới trước mặt Lệnh Tư Uyên, “Lại đây, tự mình gọi điện cho phụ huynh.”

Đương nhiên là Lệnh Tư Uyên không nhận lấy điện thoại, thay vào đó lại nhìn Chúc Ôn Thư bằng ánh mắt mất mát.

“Tại sao phải gọi điện cho phụ huynh của con?”

“Uyên Uyên, liên quan đến sự việc ngày hôm qua, mẹ của Vương Tiểu Bằng muốn nói chuyện với ba con một lát, con đừng sợ, cứ gọi đi, có cô ở đây, cô sẽ không để ba mắng con.”

Thấy Lệnh Tư Uyên vẫn không nhúc nhích, mẹ của Vương Tiểu Bằng nói: “Con không gọi, vậy thì dì trực tiếp tìm thông tin liên lạc của ba con trong nhóm DingTalk, tới lúc đó...”

“Con gọi!” Lệnh Tư Uyên nhanh chóng đưa tay, gần như là giật lấy điện thoại từ trong tay của mẹ Vương.

Nhìn cậu bé luống cuống, mẹ của Vương Tiểu Bằng cười chế nhạo, cô ta khoanh tay đứng ở một bên nhìn chằm chằm cậu bé.

Lệnh Tư Uyên vừa bấm số vừa lén lút nhìn sắc mặt Chúc Ôn Thư, cậu bé hoảng sợ đến nỗi bấm sai nhiều lần.

Lề mề một lúc lâu, cậu bé mới đẩy chiếc điện thoại đang gọi qua.

Chắc chắn sẽ không có ai nghe máy, Chúc Ôn Thư cụp mắt xuống, trong đầu đang suy nghĩ nên giải thích với mẹ của Vương Tiểu Bằng như thế nào.

Lại không nghĩ tới, mấy giây sau --

“Ba ơi...” Giọng nói nhút nhát của Lệnh Tư Uyên vang lên, “Ba có thể đến trường không...”

Chúc Ôn Thư đột nhiên ngẩng đầu.

Lại có thể dễ dàng bắt máy như vậy?

Nhưng mà giây tiếp theo, Lệnh Tư Uyên nói “A lô” hai lần, sau đó chớp mắt, cầm điện thoại đứng run sợ.

“Chú ấy cúp máy rồi...”

Chúc Ôn Thư: “Cúp, cúp rồi?”

“Đây là người nào thế?!”

Mẹ của Vương Tiểu Bằng đập bàn đứng dậy, “Gọi lại!”

Mẹ Vương hù dọa Lệnh Tư Uyên, sau đó quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: “Cô cũng thấy đó, với cái thái độ này thì làm sao tôi có thể yên tâm để con mình học chung lớp với con của anh ta?”

Chúc Ôn Thư biết nếu như ngày hôm nay Lệnh Sâm không giải thích về chuyện này thì mẹ Vương sẽ không bỏ qua.

Cô cầm lấy điện thoại, tự mình gọi qua.

Sau vài giây đổ chuông, cuộc gọi được kết nối.

Chúc Ôn Thư còn chưa mở miệng, Lệnh Sâm cố nén sự tức giận nói: “Con thấy chú rảnh lắm hả Lệnh Tư Uyên? Có việc gì thì đi tìm con --”

“Ba của Lệnh Tư Uyên.”

Chúc Ôn Thư ngắt lời anh, nói, “Tôi là cô giáo Chúc, chủ nhiệm lớp của Lệnh Tư Uyên.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây.

Sau đó, giọng nói của Lệnh Sâm trầm xuống nhưng vẫn còn mang theo một chút nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, “Nó lại đánh nhau ở trong trường?”

“Không có, hôm nay bé rất ngoan.”

Chúc Ôn Thư liếc mắt nhìn mẹ Vương, giọng nói rõ ràng, nghiêm túc nói, “Chỉ là có liên quan đến chuyện đánh nhau ngày hôm qua, mẹ của một bạn học khác muốn nói chuyện với anh một lát, anh xem thử có thời gian để đến trường một chuyến hay không?”

Cô biết Lệnh Sâm chắc chắn sẽ không tới, nhưng mà vẫn phải nói cho hết câu.

“Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu, hơn nữa điều này có lợi cho việc Lệnh Tư Uyên hòa đồng với bạn bè, dù cho có như thế nào cũng phiền anh giành thời gian để đến đây, được không?”

“Tôi thật sự rất bận, không có rảnh.”

Lệnh Sâm suy nghĩ trong chốc lát, thở dài, “Sau khi tan học tôi sẽ đến.”

“Ừm ừm tôi cũng hiểu được là anh rất bận --” Bỗng nhiên Chúc Ôn Thư dừng lại, không xác định được bản thân có bị ảo giác hay không, “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói.” Lệnh Sâm gằn từng chữ, “Sau khi tan học tôi sẽ đến.”

“... Được, tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Chúc Ôn Thư sững sờ khoảng hai giây mới đưa điện thoại cho mẹ Vương.

Tại sao người này lại không hành động theo lẽ thường vậy.

Không hiểu thì không hiểu, Chúc Ôn Thư vẫn thật thà truyền đạt lại: “Ba của bé không thể đến vào buổi sáng, sau khi tan học mới tới trường, có được không?”

Thực ra mẹ Vương cũng không quá vừa lòng nhưng nhớ ra một lát nữa cô ta còn có chút việc khác, đành phải miễn cưỡng gật đầu.

“Được thôi, tan học tôi sẽ quay lại, phải đúng giờ nha.”

-

Cả ngày hôm nay, ngoài việc dạy ngoại khóa cho hai lớp thì những lúc khác Chúc Ôn Thư đều có hơi không tập trung.

Lệnh Sâm thật sự đã đồng ý đến trường học.

Vốn dĩ Chúc Ôn Thư không có kinh nghiệm trong việc xử lý các tranh chấp giữa phụ huynh học sinh, huống chi trong đó còn có một người là siêu sao đang nổi tiếng.

Không biết sau khi mẹ của Vương Tiểu Bằng nhận ra Lệnh Sâm thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây.

Có phải tất cả mọi người sẽ sớm biết được Lệnh Sâm có một đứa con hơn 7 tuổi hay không?

Liệu sau này Lệnh Tư Uyên còn có thể sinh sống và học tập bình thường được hay không?