Với lại rõ ràng là anh không có ký ức đặc biệt gì về cô, hai người lúng túng nhìn nhau cả buổi cũng không nói được nguyên do vì sao.
Thật đúng là thời thế thay đổi.
Trước đây, Lệnh Sâm không nổi bật, mà Chúc Ôn Thư ở trong trường lại được nhiều người theo đuổi.
Hiện tại, Lệnh Sâm nhất thời nổi tiếng, Chúc Ôn Thư lại trở thành một người vô cùng bình thường.
Trong lớp có người nhìn thấy Chúc Ôn Thư, la lên một tiếng, ngay lập tức lớp học lặng ngắt như tờ, tất cả đều đang chạy về chỗ ngồi của mình.
Lệnh Tư Uyên cũng quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Chúc Ôn Thư, cậu bé còn mỉm cười với cô.
Lúc này cô mới hoàn hồn, cô vẫy tay với Lệnh Tư Uyên, kêu cậu bé đi đến hành lang lớp học.
Cô cúi người xoa đầu của cậu bé.
“Như thế nào? Ngày hôm qua sau khi cô đi, ba có mắng con hay không?”
“Không có không có.” Lệnh Tư Uyên cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, “Hôm nay ba còn đưa con đến trường nè!”
“Cái gì?”
Chúc Ôn Thư vô thức quay đầu nhìn về phía cổng lớn trường học.
Tuy rằng mới sáng sớm nhưng hiện tại là thời gian đi học, phụ huynh ở bên ngoài trường học qua lại tấp nập.
Lệnh Sâm thật sự rất to gan, anh không sợ bị phát hiện hay sao?
“Thật đó!” Lệnh Tư Uyên nói, “Ông ấy còn dậy sớm để làm bữa sáng cho con đấy!”
Có vẻ như tối hôm qua cô nói chuyện với anh, vẫn còn có ích.
Cũng không biết hiệu lực này có thể kéo dài trong bao lâu.
“Được rồi, cô đã biết, quay về lớp chuẩn bị vào học đi.”
Khi cô trở lại văn phòng thì đúng lúc tiếng chuông vào tiết thứ nhất vang lên.
Chúc Ôn Thư mở ra đống bài tập về nhà ở trên bàn, lúc cô chuẩn bị sửa bài, bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên từ phía sau.
“Cô Chúc, bây giờ cô không có tiết hả?”
Chúc Ôn Thư quay đầu, cô nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi có hơi lạ mặt đứng ở cửa.
Cho đến khi cậu nhóc đứng phía sau người phụ nữ ló đầu đi vào, Chúc Ôn Thư mới vỡ lẽ, đây chắc là mẹ của Vương Tiểu Bằng.
Xong đời.
Tuy rằng đối phương vẫn chưa lên tiếng nhưng Chúc Ôn Thư đã biết sáng nay mình sẽ không sống yên ổn.
“Chị là mẹ của bé Vương Tiểu Bằng phải không? Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Mẹ của Vương Tiểu Bằng đeo một cặp mắt kính gọng đỏ, mái tóc được chải gọn gàng, bước đi không nhanh không chậm, trên mặt mang theo một nụ cười nhưng lại vô cớ khiến cho Chúc Ôn Thư có hơi rụt rè.
“Là như thế này, hôm qua Vương Tiểu Bằng bị đánh ở trong trường, nên hôm nay tôi cố ý đến đây để đòi một lời giải thích.”
Chúc Ôn Thư: “…”
Mẹ Vương nói xong câu này, các giáo viên khác ở trong văn phòng đều quay đầu nhìn cô.
Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của vị phụ huynh này có vẻ không dễ lừa gạt, tất cả đều lắc đầu rồi tiếp tục làm việc của mình, có một giáo viên nữ nhìn Chúc Ôn Thư bằng ánh mắt thương xót.
“Mẹ Vương, chị cứ ngồi xuống trước đi.”
Chúc Ôn Thư mang một cái ghế cho cô ta, đợi sau khi cô ta đã ngồi xuống, cô mới nói, “Sự việc không có nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, không phải bé bị đánh, chẳng qua chỉ là mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, ngày hôm qua tôi đã phê bình chúng nó rồi, tôi cũng đã gọi điện thoại cho ba của Tiểu Bằng để giải thích tình hình.”
“Phê bình?”
Ngay lập tức, mẹ Vương nhướng mày, “Lệnh Tư Uyên là đứa đánh trước, tại sao lại phê bình Tiểu Bằng?”
“Bởi vì Tiểu Bằng nói…”
“Được rồi cô giáo, cô không cần phải nói nữa.” Mẹ Vương giơ tay cắt ngang lời giải thích của Chúc Ôn Thư, “Vào tối ngày hôm qua, tôi đã biết rõ mọi chuyện xảy ra rồi, chồng tôi không quan tâm việc này, cho nên cô không cần nghe lời anh ấy. Bây giờ tôi muốn phụ huynh của Lệnh Tư Uyên cho tôi một lời giải thích, nếu không thì làm sao tôi yên tâm để con mình học chung lớp với một đứa thô lỗ bạo lực như thế được? Lỡ sau này bị dạy hư thì sao?”
Với tư cách là một giáo viên vừa mới tốt nghiệp không lâu, Chúc Ôn Thư chưa bao giờ gặp phải vị phụ huynh như thế này.
Vẻ mặt Chúc Ôn Thư đầy dấu chấm hỏi, cô không biết logic của mẹ Vương từ đâu tới, vì vậy cô nghiêng đầu định hỏi ngày hôm qua sau khi về nhà Vương Tiểu Bằng đã nói gì.
Nhưng khi Vương Tiểu Bằng nhìn thấy ánh mắt của cô, cậu nhóc lập tức trốn sau lưng mẹ mình.
“Như vậy đi.”
Chúc Ôn Thư hết cách, cô đành phải mở miệng nói, “Tiểu Bằng, con đi đến lớp học gọi Lệnh Tư Uyên qua đây.”
Chờ sau khi Vương Tiểu Bằng đi, Chúc Ôn Thư mới nói: “Mẹ Vương, trẻ con đùa giỡn là một chuyện rất bình thường, ngày hôm qua chúng nó đã bắt tay làm hòa rồi, tôi cảm thấy không cần phải nhắc lại những việc khó chịu đó.”
“Bắt tay làm hòa là bởi vì cô giáo ba phải.”
Mẹ Vương dùng lời lẽ chính đáng mà nói, “Trên mặt của Tiểu Bằng bị cào vài đường trầy xước ra máu, tôi hỏi bé có chuyện gì đã xảy ra, bé chỉ khóc đến đau lòng, có thể thấy rằng trong lòng bé không phục, vì vậy hôm nay phụ huynh của Lệnh Tư Uyên cần phải cho tôi một lời giải thích.”
Quả thật ngày hôm qua Chúc Ôn Thư chỉ chú ý đến khuôn mặt tràn đầy máu mũi của Lệnh Tư Uyên, sau đó cô mới phát hiện Vương Tiểu Bằng cũng bị thương, trên mặt cậu nhóc thật sự có hai vết máu nếu nhìn không kỹ sẽ không thấy được.
Tóm lại là bây giờ mặc kệ Chúc Ôn Thư có nói cái gì thì mẹ của Vương Tiểu Bằng vẫn kiên quyết muốn phụ huynh của Lệnh Tư Uyên đích thân đến đây để xin lỗi, cô ta cũng không thừa nhận cách làm của Vương Tiểu Bằng có vấn đề.
Nếu đã như vậy, Chúc Ôn Thư cảm thấy Lệnh Sâm cần phải trao đổi với mẹ của Vương Tiểu Bằng.
Còn chuyện trao đổi như thế nào thì đợi một lát lại nói.
“Được, tôi sẽ giúp chị liên hệ với phụ huynh của Lệnh Tư Uyên.”