Chương 6

Lệnh Sâm gật đầu: “Đúng vậy, nó rất giống tôi.”

Chúc Ôn Thư nói thầm trong lòng, hễ cách xa máy nhắc chữ là lại bắt đầu trực tiếp chế lời mà anh vẫn còn rất tự hào.

“Ngày thường cần phải chú ý hơn để trau dồi thói quen học tập của bé, đây là việc có lợi cả đời, thay vì cứ để ý vào điểm số một cách khắt khe.”

“À, được.”

Không biết từ khi nào, Chúc Ôn Thư đã đưa ra rất nhiều triết lý trong việc học hành này, khi gần sắp uống hết nước trong ly, cô mới nhớ ra một việc tương đối đau đầu hơn.

“Đúng rồi, hôm nay Lệnh Tư Uyên còn đánh nhau ở trong trường học.”

Lệnh Sâm có chút khϊếp sợ, “Nó mới lớp 1 đã bắt đầu đánh nhau rồi?”

Bàn tay đang cầm ly nước của Chúc Ôn Thư cứng đờ trên không, khóe miệng không được tự nhiên mà giật một cái.

“Anh... Không biết bé đã lên lớp 2?”

“…”

Lệnh Sâm không cần nói gì thêm, Chúc Ôn Thư cũng đã hiểu.

Cô dời tầm mắt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của bản thân.

Nếu Lệnh Sâm nhận ra cô, có vài phần tình cảm giữa bạn học cũ, thì dễ trao đổi hơn một chút.

Nhưng bây giờ người ngồi ở đối diện chỉ là một ngôi sao lớn hoàn toàn xa lạ, Chúc Ôn Thư không biết bản thân cần phải bày ra thái độ như thế nào.

Dẫu sao cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ ngồi ở trong nhà của ngôi sao lớn, nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy.

Còn có thể nói chuyện quay quanh đứa con mà anh chưa từng công khai.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô rất dịu dàng nói: “Nguyên nhân đánh nhau là do có bạn học nói mẹ của bé không cần bé, ba cũng không cần nữa.”

Lệnh Sâm nghe thấy như vậy, ánh mắt của anh trở nên sâu hơn.

Cuối cùng vẻ mặt thờ ơ cũng dần dần biến mất, anh nghiêm túc nhìn về phía Chúc Ôn Thư.

Trái lại nhìn đến mức Chúc Ôn Thư cũng có chút căng thẳng.

Cô dời tầm mắt, không nhìn vào anh nữa, nói: “Tôi cảm thấy như thế này, trẻ em chính là lứa tuổi cần sự bầu bạn của ba, anh xem có cách nào cân bằng giữa công việc và gia đình hay không?”

“À.”

Lệnh Sâm nói, “Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian để --”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Lệnh Sâm sờ túi quần của mình, không tìm được điện thoại, lại cúi đầu nhìn quanh ghế sô pha, cuối cùng cũng lấy được thứ phát ra tiếng chuông từ trong đống tài liệu.

“A lô.”

Lúc nghe điện thoại, anh ngồi thẳng hơn một chút, “Ừ, bây giờ tôi sẽ--”

Đột nhiên anh ngừng lại, liếc mắt nhìn Chúc Ôn Thư, sau đó lại nói: “Tôi cùng Lệnh Tư Uyên làm một ít bài tập về nhà trước rồi mới qua đó.”

Vừa nói dứt câu, anh đã bấm tắt điện thoại.

Cô có hơi vừa lòng một chút.

Mà cô cũng đoán được rằng một lát nữa Lệnh Sâm sẽ có việc bận, vì thế đứng dậy nói: “Vậy hôm nay không làm phiền anh nữa, sau này có chuyện gì thì chúng ta giữ liên lạc.”

“Được.”

Lệnh Sâm đứng lên theo Chúc Ôn Thư, “Cảm ơn--”

Anh chợt khựng lại.

Quá rõ ràng, anh đã quên mất cô họ gì.

Thật sự không có một chút ấn tượng nào hay sao?

“Tôi tên là Chúc Ôn Thư.” Cô nhìn Lệnh Sâm, gằn từng chữ, “Chúc trong chúc phúc, Ôn trong ấm áp, Thư trong sách vở.[3]”

[3] 祝 (Chúc) : 祝福 (chúc phúc)

温 (Ôn): 温暖 (ấm áp)

书 (Thư): 书本 (sách vở)

Quả nhiên Lệnh Sâm đã có một chút phản ứng khác.

Anh nhướng mày, ánh mắt dần dần tập trung vào trên mặt của Chúc Ôn Thư.

Dẫu sao người đứng đối diện cũng là ngôi sao đang hot.

Chúc Ôn Thư bị anh nhìn như vậy, cô có chút căng thẳng, ngón tay vô thức nắm chặt lấy góc váy.

Bây giờ chắc là... Đã nhớ ra cô là ai rồi thì phải?

Vả lại, cho dù lúc học cấp 3 cô không tiếp xúc nhiều với Lệnh Sâm nhưng cũng không đến nỗi bị quên sạch sành sanh như vậy.

Mới năm ngoái, cô gặp được một bạn học chung trường cấp 2 nhưng khác lớp, người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cô.

Lệnh Sâm: “Tên của cô...”

Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào anh, cô chớp đôi mắt to của mình, dùng ánh mắt để cổ vũ cho anh.

-- Đúng, chính là cái tên này.

-- Suy nghĩ cẩn thận.

-- Có nhớ ra cái gì hay không?

Lệnh Sâm: “Tên rất hay.”

Chúc Ôn Thư: “... Cảm ơn.”

Lệnh Sâm nghiêng đầu, đổi góc độ khác để nhìn Chúc Ôn Thư, khóe miệng nở một nụ cười.

“Cùng tên với một người bạn học chung cấp 3 của tôi.”

Sau hai giây im lặng, Chúc Ôn Thư thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn anh.

“Anh có từng nghĩ tới.”

“Có lẽ.”

“Tôi chính là người bạn học chung cấp 3 đó của anh thì sao?”

Sáng sớm hôm sau, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nước mưa, nhiệt độ lại cao hơn một chút so với khoảng thời gian trước đó.

Nắng gắt mùa thu đúng hẹn mà tới, lúc Chúc Ôn Thư đi ra ngoài đã thay một bộ váy sơ mi mùa hè nhưng vẫn còn hơi oi bức.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên hôm nay thức dậy hơi muộn, cô suýt nữa phải tìm đường tới trường học.

Khi đi qua cửa lớp, các học sinh gần như đã đến hết rồi.

Tiết thứ nhất là môn tiếng anh, Chúc Ôn Thư chỉ im lặng đứng ở cạnh cửa sổ để quan sát tình hình lớp học.

Mấy chục đứa nhỏ chạy lung tung khắp nơi, mà Lệnh Tư Uyên đang mặc một bộ đồ phong cách Anh quốc, vô cùng nổi bật trong đám trẻ em.

Dường như tâm trạng của cậu bé rất tốt, đang cầm một đống đồ ăn vặt chia cho các bạn cùng lớp.

Nhìn bóng dáng Lệnh Tư Uyên tung tăng nhảy nhót, trong lòng Chúc Ôn Thư vẫn còn hơi hốt hoảng.

Từ tối qua đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu, rõ ràng là mình chỉ đi thăm hỏi gia đình học sinh một cách bình thường nhưng tại sao lại trông thấy bí mật lớn động trời của ngôi sao.

Mà ngôi sao này lại là bạn học cùng trường ba năm cấp 3 của cô.

Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư cười tự giễu.

Cô nhớ đến tối qua, bản thân đã đọc từng chữ từng chữ trong tên của chính mình, Lệnh Sâm mới miễn cưỡng nhớ ra cô.