“Tôi cao 1m85, vừa có cơ ngực vừa có cơ bụng, tướng mạo cậu thấy mà, trước kia cũng được gọi là nam thần, cùng tuổi và cùng trường với cậu, ba mẹ đều là bác sĩ, lương của tôi không quá cao nhưng có nhà có xe, như thế nào, khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
Chúc Ôn Thư: “...”
Nếu không phải nghĩ tới bản thân mình là một giáo viên thì nhất định cô sẽ đá một cái.
“Cuối tuần đi.” Chúc Ôn Thư vẫy tay để anh ấy tránh ra, “Ngày thường đều có tiết, không bận lắm sẽ đến.”
Chúc Khải Sâm tung ta tung tăng đi theo phía sau Chúc Ôn Thư cùng nhau xuống lầu.
“Cuối tuần Cục Dân Chính không làm việc, như vậy đi, tôi có sức lực lớn, buổi chiều sẽ dọn Cục Dân Chính đến đây.”
Chúc Ôn Thư: “Đã theo đuổi được nữ thần chưa? Thầy Chúc Khải Sâm, sang năm cậu đã 26 tuổi rồi, tranh thủ đi, đàn ông qua 25 tuổi sẽ xuống dốc.”
“...”
Nhắc tới chuyện này, Chúc Khải Sâm bắt đầu bực bội kéo mái tóc vốn không dày của anh ấy.
“Không phải đang tìm cậu để nghĩ cách hay sao? Mấy hôm trước Tuyết Nhi nói với tôi, nếu như tôi dẫn cô ấy đi xem concert của Lệnh Sâm thì cô ấy sẽ đồng ý quen tôi, tôi nghĩ chuyện này đâu có lớn gì nên đồng ý ngay lập tức, ai mà biết được lúc về nhà kiểm tra, cái thứ chết tiệt này hoàn toàn không mua được, mới mở bán một giây đã hết sạch phiếu, việc này có hợp lí không? Tôi muốn mua vé chợ đen nhưng lại không hiểu, sợ bị lừa, hơn nữa tôi thấy những người trung gian đó đều bán với giá bảy tám ngàn, sao không đi cướp luôn đi?”
Từ trong miệng Chu Khải Sâm nghe được hai chữ “Lệnh Sâm”, Chúc Ôn Thư không có suy nghĩ gì đặc biệt.
Cô và Chúc Khải Sâm là bạn đại học, nhờ cơ duyên xảo hợp mà quen biết nhau, cũng không biết có phải là bởi vì cùng họ hay không, hai người lại rất hợp nhau, sau đó cả hai đều làm việc ở trường Tiểu học Thực nghiệm Giang Thành, tính đâu ra đấy cũng đã làm bạn được bảy tám năm rồi.
Năm ngoái, Chúc Khải Sâm phải lòng một giáo viên âm nhạc ở trường cấp 2 bên cạnh, anh ấy dùng hết sức lực cũng không theo đuổi được, ngược lại mỗi ngày đều ở bên tai Chúc Ôn Thư nhắc đến việc giáo viên âm nhạc kia thích Lệnh Sâm tới mức nào, nói cái gì mà trên trời dưới đất chỉ có một người như vậy.
Chúc Ôn Thư thầm nói đây không phải là lời vô nghĩa hay sao, trên thế giới hoàn toàn không có hai chiếc lá giống nhau, nếu có thể tìm được Lệnh Sâm thứ hai thì cô ấy quá đỉnh rồi.
Nhưng để tránh những phiền phức không đáng có, Chúc Ôn Thư vẫn luôn không nói mối quan hệ của mình và Lệnh Sâm cho Chúc Khải Sâm biết.
“Vậy cậu tìm tôi thì có ích lợi gì?”
Chúc Ôn Thư nói, “Tốc độ tay của cậu cũng không giành được vé, tốc độ tay của tôi còn có thể nhanh hơn so với cậu sao?”
Chúc Khải Sâm: “Cậu làm giáo viên, tại sao lại nói bậy như vậy nhỉ?”
Chúc Ôn Thư: “?”
Chúc Khải Sâm: “Tốc độ tay cái gì mà tốc độ tay.”
Chúc Ôn Thư: “...”
Cô híp mắt nhìn lên bầu trời, nặng nề thở dài một hơi, “Phải chi lúc cậu ở trước mặt giáo viên âm nhạc có nửa phần mặt dày như lúc ở trước mặt tôi, còn không theo đuổi được hay sao?”
“Ơ kìa, nói chuyện chính đi.”
Chúc Khải Sâm nói, “Không phải cậu nói bạn cùng nhà của cậu là một cô gái đu idol hay sao? Cậu hỏi dùm tôi coi có cách nào mua được vé này hay không, tôi nghe nói có tools hay là cái thứ gì đó, hoặc là có con đường nào khác hay không?”
“Quay về tôi sẽ hỏi dùm cậu nhé.”
“Đừng đợi đến lúc về.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến căn tin, Chúc Khải Sâm mở tủ lạnh lấy ra một chai nutri express[4] đưa cho Chúc Ôn Thư, “Bây giờ cậu hỏi liền đi chứ, dù sao cũng không có việc gì mà.”
Chúc Ôn Thư nhận lấy đồ uống, cô đi đến kệ để hàng hóa, cúi đầu lựa bánh mì.
“Cậu gấp cái gì, bạn cùng nhà của tôi còn chưa có thức dậy.”
“Được, cậu đừng quên là được, tôi đi lên lớp trước.”
Sau khi Chúc Khải Sâm đi rồi, Chúc Ôn Thư từ từ đi về văn phòng, trong đầu vẫn luôn nghĩ về chuyện của anh ấy.
Tuy rằng thoạt nhìn con người của Chúc Khải Sâm không đáng tin cậy lắm nhưng anh ấy rất nghiêm túc với giáo viên âm nhạc này. Với tư cách là bạn bè, nếu như Chúc Ôn Thư có thể giúp đỡ thì chắc chắn cô sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng thay vì quanh co lòng vòng đi hỏi bạn cùng nhà, còn không bằng hỏi trực tiếp chính chủ.
Hẳn là không có người hiểu rõ về vé xem concert của Lệnh Sâm hơn chính bản thân anh đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư lấy điện thoại mở đến Wechat của Lệnh Sâm.
Mở khung chat, bỗng nhiên Chúc Ôn Thư nghẹn lại.
Vậy mà cô lại quên trả lời tin nhắn của Lệnh Sâm.
Vả lại cuộc trò chuyện của bọn họ còn dừng lại ở một bầu không khí không mấy thân thiện.
“Uầy...”
Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài một hơi.
Cô do dự một lúc rồi đánh chữ.
[Chúc Ôn Thư] : Xin lỗi, là tôi nói hơi nhiều rồi.
[Chúc Ôn Thư] : Đây cũng là lần đầu tiên anh làm ba, không có kinh nghiệm gì, có thể hiểu được.
Sau khi gửi đi, cô tiếp tục đánh chữ: Nhưng vẫn hy vọng sau này anh có thể --
[c] : Không sao đâu, đây cũng là lần đầu tiên cô Chúc làm giáo viên, không có kinh nghiệm gì, có thể thông cảm được.
[Chúc Ôn Thư] : ......
Sau khi hai người vô cớ im lặng một hồi lâu.
[c] : Cô Chúc, còn có chuyện gì không?
[c] : Không có chuyện gì thì tôi đi làm việc nhé?
Chúc Ôn Thư hoàn hồn, lúc này cô mới nhớ tới việc cần tìm anh.
[Chúc Ôn Thư]: À! Có!
[c] : ?
[Chúc Ôn Thư] : Chỉ là muốn hỏi một chút, vé xem concert của anh ngoại trừ nền tảng chính thức thì có kênh mua hàng nào khác hay không?
[c] : Chỉ có chuyện này?
[Chúc Ôn Thư] : Ừ.
[c] : Khi nào thì cô Chúc học được cách quanh co lòng vòng vậy?