Sơ Điều vừa dứt lời liền móc cái chìa khoá xe điện từ trong túi ra: “Chúng ta có thể cho hai người về thành trước để tìm lốp xe, sau đó lại tìm một chiếc xe khác chở lốp xe về đây, mọi người thấy được không?”
Cả lũ thành thành thật thật đẩy xe nửa giờ: “...”
Cuối cùng thì hai gã chiến sĩ leo lên con xe điện nhỏ xinh kia của Sơ Điều, màu oliu kết hợp với màu hường phấn của thiếu nữ, hình ảnh này lập tức nảy sinh một loại cảm giác khiến người ta thấy mới mẻ thanh thoát ngay tức khắc, còn có một sự tương phản đáng yêu đang hiện hữu ở đây.
Vài gã chiến sĩ dư lại cười đến mức không thẳng lưng lên nổi, dùng tiếng cười vang dội hữu ái của bọn họ đưa tiễn chiến hữu của bọn họ.
Vị chiến sĩ ngồi ở sau thậm chí còn không biết nên để chân như thế nào, dù có co vào hết mức thì cũng là chống trên mặt đất, hai người đối mặt với tiếng cười vang dội của các anh em khác cảm thấy rất nghẹn khuất, nhưng ai bảo bọn họ thua trò đoán số chứ.
Hai người chiến sĩ leo lên xe máy điện đi rồi, Sơ Điều cứ đứng ở ven đường nhìn bọn họ đi xa.
Xe máy điện của cô còn có thể bình an trở về sao?
“Chú, chú tỉnh rồi, chú thấy thế nào?”
Sơ Điều nghe thế liền quay đầu lại, ông chú đã tỉnh lại, Tiểu Kính tự tay mớm nước cho chú ấy.
Trong khoảng thời gian này, vết thương của chú ấy cứ bục lại lành, mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp, thậm chí có chút chuyển biến xấu, người cũng từ từ gầy ốm đi.
Với cái tình huống hiện tại, bọn họ cứ xóc nảy hết cả ngày đêm, lại không có điều kiện chữa trị tốt hơn, chú ấy rất có thể sẽ không chịu được lâu.
Sơ Điều duỗi tay chỉ, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của bản thân.
Rõ ràng là đã thấy qua rất nhiều sinh tử, bản thân cũng nhiều lần nằm trong tình huống hung hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cô lại không biết nên làm thế nào.
Quãng đường dài mấy km, hai vị chiến sĩ kia đi đi lại lại mất gần hai giờ, bọn họ lái hai chiếc xe bán tải trở lại.
Cho tạp vụ trong quân đổi lốp xe, chiến sĩ lái xe máy lúc nãy đặc biệt ngượng ngùng mà dắt một chiếc xe máy điện màu hồng mới toanh tới trước mặt Sơ Điều.
“Cô Sơ, thật xin lỗi, cái xe điện ban đầu kia khi chúng ta lái tới trong thành liền bị hỏng rồi, cho nên tôi đã tìm một chiếc kiểu dáng giống nhau, chỉ là màu sắc không giống…”
Sơ Điều đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cô vẫy vẫy tay: “Không sao, bạch nguyệt quang không còn nữa, tìm thế thân cũng không tồi.”
Chiếc xe điện ban đầu kia đã đồng hành cùng cô tận mấy tháng, lang bạt kỳ hồ, nơi nơi tìm người, bình điện với thân xe đã hao tổn nghiêm trọng, đã sớm “Gần đất xa trời” rồi, còn không tan thành từng mảnh là cũng đã ghê gớm lắm rồi.
Lần này lại chở hai gã chiến sĩ cao to kia đi mười mấy km, cũng coi như là “Tới lúc đi”.
Cũng làm khó bọn họ còn có tâm tìm về một chiếc có hình dáng giống với nguyên bản, chỉ là màu tươi hơn một ít thôi.
Cái “Thế thân” này tìm được tương đối hợp tiêu chuẩn.
Bởi vì thời tiết quá oi bức, nếu lại tiếp tục ngồi ở trong thùng xe thì cũng quá là chịu tội, mọi người tách nhau ra ngồi sang cái xe bán tải được hai vị chiến sĩ lái về.
Bên trong xe mở đủ điều hoà, làm sự oi bức bực bội mấy ngày liền đều trở thành hư vô, mấy người mệt mỏi đều tỉnh táo ngay tức khắc.
Đại quân mở đường ở phía trước, hai chiếc Pickup đi sau đại quân, thành một đoàn đi tới.
Bụi đất ở sau xe bay lên, lại tĩnh mịch mà quay về tĩnh lặng.
… Mà bên kia.
Trên xe vận chuyển của quân đội chở đầy người, đi qua đường núi đá lởm chởm, lướt qua dòng sông hung hiểm, mỗi bước đi đều làm lòng người run sợ. Trong xe lắc lư, khi thì có tiếng trẻ con khóc nháo, tiếng người già dỗ dành, cũng có tiếng thanh niên trung niên tức giận quát mắng, càng có rất nhiều sự phiền muộn và lo lắng khi phải rời xa quê hương, khi chưa biết con đường phía trước sẽ như thế nào.
“Đã rời khỏi Nghi thành.” Vi Hào nhìn về dãy núi phía sau dần dần đi xa, còn có chút lưu luyến không rời mà cảm khái.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã ở chỗ này tận mấy tháng, tuy rằng là bị nhốt nhưng cũng là một đoạn ký ức thật khó quên.
Nếu là ở mấy tháng trước có người nói với bọn họ là tận thế sắp tới, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo, cho là đầu óc người nọ có vấn đề.
“Phía trước là cố đô Giang Ninh, mọi người muốn qua xem không?” Hầu Tuấn đột nhiên hỏi bọn anh.
Trong bốn người bọn họ, Vi Hào với Trọng Văn Kiệt đều là người Giang Ninh.
Trọng Văn Kiệt ôm lấy chân dựa ngồi ở trên thùng xe, yên lặng một lát, cười khổ nói: “Thôi đi, người còn sống ở Giang Ninh cũng đã sớm chạy trốn khỏi thành, còn trở về làm gì.”