Chương 7

Kết quả, con rắn khổng lồ đổ ầm ầm xuống đất, đầu bị bắn thủng một lỗ, chết tươi.

Giải quyết xong mối nguy hiểm, Sơ Điều run rẩy trả lại súng cho chiến sĩ còn đang bối rối kia. Sau đó, khi ánh mắt mọi người nhìn cô vừa tỏ ý ngưỡng mộ, thì cô đã lảo đảo lùi lại ngồi xuống trong xe, khiến cho sự ngưỡng mộ mới nhen nhóm lập tức tắt lịm.

Ánh mắt của cô còn mờ mịt hơn mọi người. Vì lúc cô cầm súng bắn liên tục nên sức giật của súng khiến cho hổ khẩu(*)bị nứt ra, chảy máu, hai tay cô còn đang run rẩy…

(*)chỗ kẽ giữa ngón tay cái và tay trỏ.

Mắt cô đẫm lệ, còn trong lòng thì tủi thân thầm trách anh lúc trước không nói cho cô biết là sẽ có di chứng lớn như vậy. Tay cô đau quá… … Làng cổ ở Nghi thành xa xôi, mặt trời khuất sau những ngọn núi, hoàng hôn buông xuống, sắc trời xanh sẫm.

Một đoàn chim bay vào trong rừng núi xa xa, xung quanh trở về yên tĩnh.

Mặt thềm trên sân thượng nóng rực, bước chân trần sẽ khá nóng, cũng không biết là nhiệt độ mặt trời còn sót lại hay là bởi vì bên cạnh có một “lò sưởi nóng rực”.

Vi Hào đưa tay vuốt mái tóc vàng đang bay lộn xộn, lười biếng tì ngực vào bức tường thấp trên sân thượng, nhìn xuống con đường đá xanh dưới lầu, nói bằng giọng bất lực: “A Dã vẫn không chịu đi cùng chúng ta.”

Hầu Tuấn ngồi lên bức tường, co chân cởi một bên giày tất. Tay anh ta bóc chỗ da lòng bàn chân bị phồng rộp, lộ da lớp da non đỏ hồng: “Nếu tôi là A Dã, tôi cũng không muốn đi, trông có đẹp đến mấy cũng vô dụng.”

"Vấn đề chủ yếu chính là nữ sĩ quan kia, hết lần này tới lần khác, thái độ của cô ta quá hách dịch. A Dã lại là kẻ thích ăn mềm không ăn cứng, nên mới dẫn đến trạng thái giằng co như vậy. Nếu đổi một người phụ trách tới nói chuyện ôn hòa, nhẹ nhàng giảng giải đạo lý, có lẽ A Dã sẽ đồng ý thôi.” Trọng Văn Kiệt dựa lưng vào tường thấp, ngửa đầu nhìn người thanh niên đang ngủ trên cầu thang.

Nói xong ba người đồng thời nhìn về phía người trên lầu, ai oán gọi anh: "A Dã!”



Một loạt quả cầu lửa phóng tới, đốt bức tường họ đang dựa thủng ra một cái lỗ, vị trí chỉ cách chỗ họ đứng một đoạn ngắn, đưa tay tới gần còn có thể cảm nhận được nhiệt độ như lò luyện.

Ba người lập tức đồng thời câm miệng.

Người này mỗi khi ngủ mà bị quấy rầy thì luôn nổi giận như vậy. Chuyện này cũng không có gì lạ.

"Sao mọi người lại ở chỗ này?”

Một người bước lên sân thượng, đối phương đeo một cặp kính, tác phong nhẹ nhàng, hòa nhã, rất có phong thái của một người có học thức, diện mạo cũng rất đẹp trai, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy thân thiết, gần gũi.

"Đàn anh!" Cả ba người đồng thanh chào.

Người này là Lưu Mân, học trên họ một khóa, không phải là đàn anh trực hệ của bọn họ, nhưng bởi vì là Hội trưởng Hội sinh viên, mà mấy người bọn họ đều từng là cán bộ Hội sinh viên, cho nên cũng gọi là quen thuộc với nhau.

Chuyến đi nông thôn lần này, bọn họ đến du lịch, còn Lưu Mân là đến thăm bọn trẻ mà trước kia anh ấy đến chỗ này dạy học, không ngờ đều bị nhốt ở đây.

Lưu Mân coi như là có ơn đối với Lạc Dã. Anh ấy đã giúp Lạc Dã khi anh thức tỉnh dị năng nhưng không thể khống chế được.

Anh ấy cũng là dị năng giả, dị năng là "thôn phệ". Trong trường hợp người có dị năng mạnh như Lạc Dã không thể khống chế được, anh ấy có thể cắn nuốt dị năng của Lạc Dã, tránh anh bạo phát. Bởi vì còn chịu ơn anh ấy, nên mặc dù tính tình Lạc Dã luôn kiểu “cấm cảu như chó cắn ma”, nhưng đối với Lưu Mân anh sẽ nể mặt.

"Lạc Dã, chúng ta nói chuyện được không?”

Lưu Mân nhìn thanh niên trên cầu thang, giọng điệu hòa nhã.



Lạc Dã lười biếng ngồi dậy, bàn tay nóng bỏng vuốt vuốt mái tóc đen lộn xộn, vẻ mặt buồn ngủ.

Hai người đã tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn trên sân thượng.

… Chiếc xe tải đang chạy như bay trên đường cao tốc.

"Điều Điều! Uống chút nước đi!”

Tiểu Kính cầm một ấm đun nước cho cô uống.

Cả hai tay Sơ Điều đều được bọc cứng như bánh chưng, chỉ có thể ngửa đầu để được cho uống nước như vậy.

Bởi vì cách đây không lâu bọn họ gặp phải biến thể truy kích, những người khác bó tay không có cách ứng phó. Cô không thể không cầm lấy súng, kết quả, cuối cùng con rắn khổng lồ đã chết. Nhưng đôi tay non nớt này của cô chưa từng luyện tập cầm súng, nên hổ khẩu tay bị nứt toác ra, chảy máu đầm đìa rất thê thảm.

Tay cô là tay chưa từng cầm súng, nhưng động tác bắn súng của cô lại là động tác tiêu chuẩn, hơn nữa đối phó với biến thể rất có bài bản.

Những chiến sĩ đã rất ngạc nhiên, nhưng khi hỏi cô, cô chỉ nói “xông bừa đánh bậy”.

Nhưng rõ ràng là không ai tin vào những lời qua loa của cô ấy.

"Kỹ thuật bắn súng của em là do ai dạy vậy?”