Chương 48

“Sẽ không... ờm, rời đi rồi chứ?” Chu Mạt không chắc canh nhỏ giọng hỏi.

Không tìm thấy người ở đây, có lẽ người đã đi xa rồi.

Thật ra lời cậu nói có ẩn ý sẽ không phải là cô tiên nhỏ muốn vứt bỏ anh Lạc nên mới nhân lúc anh ngủ mà chạy đi đấy chứ?

Dù sao thì việc anh Lạc có bạn gái cũng là một thứ gì đó quá ảo diệu, cô tiên nhỏ không chịu được tính tình của anh Lạc cũng là chuyện không thể không xảy ra, nhưng cậu sợ lời này nói ra bây giờ sẽ chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, không những thế còn có thể bị ánh mắt của anh Lạc làm cho chết cóng.

Mọi người không thu hoạch được gì liền chạy đi tập hợp ở tiểu viện phía Đông. Tất cả thấy vẻ mặt Lạc Dã vô cùng u ám thì thấy hơi hơi lo lắng, bọn họ chưa từng thấy sắc mặt của Lạc Dã kém như vậy. Tất nhiên là bất kỳ người đàn ông có trách nhiệm nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu với chuyện bạn gái nhỏ nhà mình biến mất ngay dưới mi mắt mình, thế nên bọn họ cũng không dám lên tiếng, chỉ im lặng chờ sự chỉ đạo tiếp theo của anh.

Bước tiếp theo là mở rộng phạm vi tìm kiếm, nếu như vậy thì chỉ với vài người bọn họ sẽ không thể làm được, có lẽ còn phải lợi dụng quyền lợi chức vụ của Thiệu Cảnh một chút.

Tuy nhiên, trước đấy Trọng Văn Kiệt đã phát hiện ra gì đó, anh ấy bước nhanh đến bên cạnh miệng giếng cổ liền thấy một nửa quần áo được giặt sạch và cây sào tre nằm trên mặt đất, những tảng đá xung quanh vẫn còn đọng các vệt nước nhỏ, gần như đã sắp khô hết.

Anh ấy quay về phía mọi người, hô lớn: “Mọi người lại đây xem này!”

Tất cả nghe tiếng đều chạy tới đây, trông thấy quần áo dưới đất, ở đó không chỉ có quần áo của đàn ông mà còn có quần áo của phụ nữ, chắc hẳn trước đó đã có người ở đây giặt quần áo.

Lông mày Lạc Dã có chút run rẩy, anh tất nhiên là đã nhận ra đó là đống quần áo họ đã thay ra ngày hôm qua.

Hầu Tuấn dựa vào giếng để nhìn xuống dưới, thật sự nhìn thấy xô gỗ đang trôi nổi trên mặt nước: “Xô nước rơi xuống rồi.”

“Trời ơi, không lẽ cô gái này bất cẩn ngã xuống đó rồi!”

Mẹ Chu chợt lo lắng nói.

Miệng giếng không cao, trượt chân một cái là hoàn toàn có thể rơi xuống. Với lại quần áo đang giặt được một nửa rồi đột nhiên không thấy người đâu nữa, cộng với việc xô nước cũng rơi xuống khiến bà không nhịn được mà liên tưởng tới kết cục xấu nhất.

Chỉ là suy đoán này của bà vô cùng xấu, trái tim của mọi người đều vì câu phỏng đoán này mà treo lơ lửng, nếu cô thật sự rơi xuống thì bây giờ đã sớm không còn thở rồi.



Vi Hào nhìn khuôn mặt đen sắp nhỏ ra nước của Lạc Dã liền vội vàng an ủi nói: “Sao có thể thế được? Người đã lớn như vậy rồi, nếu chẳng may rơi xuống thì cô ấy nhất định sẽ lớn tiếng kêu cứu, A Dã không thể nào không nghe thấy tiếng kêu được. Nơi đây cách nhà chính chỉ một bức tường vây, chúng ta đều ở trong sân cũng đều không nghe thấy tiếng gì cả.”

Anh vừa dứt lời liền thấy Lạc Dã hành động, anh đi đến bên cạnh giếng, chống tay định nhảy xuống. Bọn họ bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng ôm người kéo trở về: “Cậu làm gì vậy, điên rồi à! Cậu không muốn sống nữa hả?”

Lạc Dã lạnh lùng đẩy bọn họ ra, bình tĩnh nói: “Tôi định xuống đó xem thử.”

Cho dù đó chỉ là một phần trăm cơ hội thì anh cũng muốn có một câu trả lời khẳng định...

Tuy nhiên sự bình tĩnh của anh bây giờ ở trong mắt người khác cơ bản không thể gọi là bình tĩnh, mà thật sự là đang phát điên. Mọi người vây quanh cái giếng, nhất quyết không cho anh tới gần: “Cậu bình tĩnh một chút đi Lạc Dã!

Giếng này sâu như vậy, cậu nhảy xuống có khác gì tự mình đi tìm chết đâu!”

Giếng quá sâu, lại xây theo một hình tròn nhỏ thẳng tắp từ trên xuống dưới, mấy người bọn họ đều không có kinh nghiệm gì, đi xuống dễ đi lên khó, ngay cả biện pháp phòng hộ cũng không có thì làm vậy có khác gì đi tự tử đâu?

Hơn nữa nếu nhỡ chẳng may người rơi xuống dưới thật, trừ phi là tiên cá, còn không thì đã sớm bị ngạt thở mà chết.

Lạc Dã vẫn lạnh lùng đẩy bọn họ ra, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Tránh ra.”

“Không được! Quá nguy hiểm!”

“Tôi có chừng mực.”

“Anh có cái cục cứt ý chứ chừng mực gì!”

Hai bên rơi vào thế giằng co, mặt Lạc Dã u ám, những người khác cũng mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, không chịu nhượng bộ.

Ngay lúc không khí đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói mơ mơ màng màng vừa mới tỉnh ngủ mang theo sự khó hiểu đột ngột vang lên phía sau mọi người: “A Dã?”