“Lá gan của cô gái kia rất lớn. Á! Mẹ kiếp! Vai tôi!" Thiệu Cảnh vui quá hóa buồn, vừa rồi còn đang hưởng thụ dịch vụ đấm bóp, thế mà một giây sau, cánh tay của anh ta suýt chút nữa bị Hầu Tuấn bóp nát, trên đùi cũng bị Vi Hào đấm cho mấy phát.
Trọng Văn Kiệt hét về phía phòng bếp: "Mẹ Chu! Chúng ta đi tìm A Dã! Trà cứ để đó! Không cần pha nữa!”
“Con mẹ nó! Mấy người qua cầu rút ván!” Thiệu Cảnh tức giận đến nhe nanh trợn mắt. Mấy người này có được câu trả lời mong muốn, lập tức trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lại còn cố ý trả thù.
Nhưng cuối cùng Thiệu Cảnh vẫn khập khiễng đi theo bọn họ về phía sân sau. Anh ta cũng muốn biết cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Anh ta luôn suy nghĩ về việc vì sao cô xuất hiện một mình ở đó, đương nhiên, càng không muốn bỏ qua cơ hội hóng chuyện.
Nói không chừng cô gái này sẽ trở thành mấu chốt để tiếp cận Lạc Dã. Tuy rằng mấy lần làm nhiệm vụ này, Lạc Dã lập công rất lớn. Nhưng anh vẫn là một người tự do ngoài đội ngũ, thái độ không nhiệt tình, cũng không lười biếng. Nếu không thể có điều kiện gì ràng buộc, họ mãi mãi không thể khống chế được anh. Đương nhiên, cấp trên của Thiệu Cảnh không muốn nhìn anh mãi trung lập như vậy, càng không muốn anh gia nhập vào khu tự trị khác.
Nếu cô gái đó đặc biệt với Lạc Dã, cô ấy có thể trở thành một điểm yếu. Và họ có thể lợi dụng điều đó trong việc kiểm soát anh.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, anh không làm anh hùng, sẽ trở thành tội nhân.
"Ưʍ.”
Sơ Điều tỉnh dậy vì quá nóng. Thân thể cô giống như dán vào một cái lò sưởi, nóng đến mức cô mơ thấy mình là một cái bánh chẻo bị cho vào rán trong chảo dầu sôi, lật đi lật lại nhiều lần. Nhưng cô quá quen thuộc với loại cảm thụ này, kiếp trước cô cũng vài lần gặp tình huống bị anh nung nóng tỉnh như thế này.
Sơ Điều cố gắng dịch mông, muốn rời khỏi lò sưởi. Nhưng cô bị ôm quá chặt, cánh tay của anh như hai gọng kìm ôm chặt lấy eo cô, cô không làm cách nào thoát ra được.
Cuối cùng Sơ Điều từ bỏ việc cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay ấy. Cô nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào mặt người đàn ông bên cạnh và xoa xoa, nói bằng giọng ngái ngủ: “A Dã, người anh nóng quá, hạ nhiệt độ cơ thể xuống đi.”
Bởi vì dị năng trong cơ thể tự khiến cơ thể thích nghi với hoàn cảnh, mà anh khó phân biệt được nóng lạnh, cũng không thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình. Cho nên nhiệt độ cơ thể của anh thường xuyên không phải quá nóng thì sẽ quá lạnh.
Trong lúc mơ màng, Sơ Điều còn tưởng rằng bọn họ đang sống ở kiếp trước, tự nhiên nhắc nhở anh khống chế nhiệt độ cơ thể.
Hai người cũng chưa ngủ được bao lâu, nên cả hai vẫn rất buồn ngủ.
Lạc Dã cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé đang sờ lung tung trên mặt mình, anh bực bội nắm lấy kéo xuống trước ngực.
Một lần không thành công, Sơ Điều bị nóng rất khó chịu.
Cô cố gắng dùng cái đầu còn có thể nhúc nhích húc nhẹ vào cằm anh, lại lên tiếng gọi: "A Dã...”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, cô đã bị anh ôm thắt lưng chặt hơn. Đồng thời, cơ thể cô cũng bị Lạc Dã nhấc lật nửa vòng từ bên phải chuyển sang nằm ở bên trái anh.
Bản thân Lạc Dã cũng xoay người, cả bóng người cao lớn rắn chắc đè lên người Sơ Điều, thuận tiện để "gối ôm”
luôn lộn xộn trên người mình xuống đè ở dưới thân.
Sơ Điều đột nhiên bị ôm eo nhấc lên không trung, còn bị ném từ bên này qua bên kia. Sơ Điều đang ngủ chập chờn, bị cảm giác mất trọng lượng đột ngột làm bừng tỉnh, mơ màng mở đôi mắt ngái ngủ.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Cả cơ thể lẫn chân tay cô đều bị người đàn ông phía trên ôm chặt. Đầu cô cũng bị anh chống lên, cơ thể nhỏ bé của cô bị cơ thể cao lớn của anh ôm chặt cứng trong ngực đến mức gần như không thể cựa quậy.
Có điều, lúc này nhiệt độ cơ thể vốn nóng bỏng của người đàn ông đã hạ xuống trong lúc chính anh còn chưa nhận ra. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi cao nhưng đã không còn khiến người khác thấy khó chịu nữa.
Đầu Sơ Điều trống rỗng vài phút, cô cố gắng muốn tỉnh táo, nhưng mà cuối cùng hệ thống não bộ tải không thành công. Cô từ bỏ đấu tranh, một lần nữa nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Hai người thiếu ngủ nhiều ngày, ôm nhau ngủ vô cùng ngon lành, nếu không có ai quấy rầy, chỉ sợ có thể ngủ cả một ngày.
Đoàn người Vi Hào kéo nhau đi tới tiểu viện phía Đông, nhưng mọi người đến trước phòng đều vấp phải vấn đề khó khăn.
"Ai gõ?" Trước cửa phòng đóng chặt, mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Thời gian này nếu không có gì bất thường thì Lạc Dã còn đang ngủ, mà việc đánh thức Lạc Dã là một chuyện đặc biệt khó khăn. Hơn nữa, tâm trạng của người này khi bị đánh thức sẽ vô cùng tệ, rất “khó đỡ”. Tuy rằng bọn họ thực sự rất tò mò, muốn được thấy “cô tiên nhỏ” thần bí kia, nhưng ai cũng không dám “vuốt râu hùm”.
"Tiểu Chu! Cậu gõ đi.”