Kính coong!
Ngoài cổng có người đang bấm chuông cửa.
Mấy người liếc nhau một cái, cậu thiếu niên Chu Mạt đang quét dọn trong sân nhảy ra trước: "Tôi tới! Tôi đến mở!”
Cậu buông chổi chạy vội tới mở chốt cửa ra, phát hiện người ngoài cửa là trung đội trưởng Thiệu Cảnh của tổ chiến đấu, thì rất kinh ngạc.
"Là anh? Đại ca không về cùng anh à?" Chu Mạt tự nhiên nhận lấy một cái túi xách có quai dài mà Thiệu Cảnh đưa cho, tò mò hỏi.
Thiệu Cảnh bước vào cửa, hôm nay anh ta đến trả lại đồ, trả lời: "Tối hôm qua Lạc Dã đã trở về rồi, mọi người không biết à?”
"Chắc là anh ấy về quá muộn, khi đó chúng tôi đều ngủ hết rồi, vậy bây giờ đại ca chắc vẫn còn đang ngủ.” Chu Mạt nhìn trong túi thấy một chiếc cặp sách rất nữ tính, gãi gãi đầu, không hiểu: “Đội trưởng Thiệu! Sao anh cho tôi cái cặp này... Anh có ý gì vậy?”
Thiệu Cảnh: "À, đó là của cô tiên nhỏ, tối hôm qua cô ấy để quên trên xe.”
"Cô tiên nhỏ? Ai vậy?" Thậm chí Chu Mạt còn thấy khó hiểu hơn.
Chuyện cô tiên nhỏ này có liên quan gì đến bọn họ à?
Vẻ mặt của Thiệu Cảnh lập tức trở nên vi diệu. Anh ta nhớ tới cô gái hôm qua gặp, còn cả quan hệ giữa cô và Lạc Dã, cẩn thận nói: "Cô tiên nhỏ chính là cô tiên nhỏ, tôi đoán có lẽ cô ấy là bạn gái của Lạc Dã.”
"Cái gì!”
Mấy người đang ở trong sân đang làm một việc khác nhau đồng thời quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi.
Thôi Ngu ngủ dậy, vừa mới mở cửa sổ ra đã bị giọng nói của mấy người làm cho giật mình. Mẹ Chu đang làm bữa sáng trong bếp cũng vì tiếng hét của họ mà vội vàng cầm cả muôi chảo chạy ra ngoài.
"Sao vậy?”
Đương nhiên, bốn người trong sân đều không rảnh trả lời vì họ còn đang sợ hãi vây quanh Thiệu Cảnh hỏi dồn dập: "Thiệu Cảnh!”
"Anh vừa nói cái gì?”
"Cô tiên nhỏ là ai?”
"Cô ấy là cái gì của Lạc Dã?”
"Bạn gái là thế quái nào?”
Thiệu Cảnh nhìn biểu hiện của họ, lại nghĩ đến cảm giác của mình tối hôm qua. Anh ta đột nhiên thấy rất sảng khoái, đồng thời còn có một loại tự hào “Tôi biết bí mật mà mọi người không biết”.
Thiệu Cảnh tỏ ra bí hiểm đi đến bàn cờ trong sân ngồi xuống, vắt chéo chân. Anh ta nghĩ đến lúc trước mình "năm lần bảy lượt"(*) tới đây đã gặp phải không ít trắc trở do những người này gây ra,bây giờ họ lại có chuyện cầu mình. Trong phút chốc, anh ta có cảm giác nông nô chuyển mình cất tiếng ca, muốn ra vẻ một chút.
(*)Nguyên tác: 三顾茅庐(Tam cố mao lư - ba lần đến mời), liên quan đến điển tích Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
"Tôi thấy hơi khát nước, nếu có một tách trà làm dịu cổ họng thì thật tốt." Ngón tay Thiệu Cảnh gõ gõ lên mặt bàn, có ý ám chỉ.
Lúc trước anh ta tới mấy lần, đừng nói là nước trà, đám người này ngay cả một chén nước sôi cũng không mời.
Bây giờ anh ta ỷ mình có câu trả lời mà mọi người muốn nghe để bắt bẻ họ đáp ứng nhu cầu của mình: "Mẹ Chu!
Khách đến! Đun sôi nước và pha trà!”
Mẹ Chu còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Hả? À, được rồi!
Có ngay đây.”
"Trà đang nấu rồi! Anh có thể nói chưa?”
Thiệu Cảnh lại gõ bả vai: "Ai da! Bả vai tôi có chút đau nhức…”
Hầu Tuấn nghe vậy hiểu ý đứng ở phía sau Thiệu Cảnh, bàn tay to đặt lên vai anh, từ từ xoa bóp với lực vừa phải.
"Còn có cái chân này của tôi..." Thiệu Cảnh “được voi đòi tiên” liếc mắt nhìn Vi Hào bên cạnh.
Vi Hào nhẫn nhục ngồi xổm xuống.
Trọng Văn Kiệt đẩy kính, bình tĩnh nói: "Bây giờ có thể nói chưa?”
Thôi Ngu vừa mới từ trên lầu đi xuống, cô ấy nghe loáng thoáng được nội dung của cuộc trò chuyện, cũng tò mò.
Cô ấy dựa vào lan can, ngón tay kẹp một điếu thuốc, hơi híp mắt, muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chu Mạt bám vào cái lưng cường tráng của Hầu Tuấn, nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh thấy làm vậy cũng đủ rồi, ho một tiếng. Anh ta kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua một lần, bao gồm cả chuyện cô tiên nhỏ đột nhiên xuất hiện ôm lấy Lạc Dã, Lạc Dã không những không đẩy người ra, còn lau nước mắt cho cô gái nhỏ đó, thậm chí còn mang người về. Nếu anh ta đoán không nhầm, thì bây giờ người vẫn đang ở chỗ Lạc Dã.
"Dù sao tôi cũng chưa từng thấy Lạc Dã vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn với người khác như vậy, vừa dỗ vừa ôm." Thiệu Cảnh lấy làm lạ bổ sung một câu.
Nói thật, mấy người Vi Hào và Lạc Dã quen biết nhau lâu như vậy cũng chưa từng thấy bao giờ.
Trước kia ở trường, người thổ lộ với anh có thể xếp thành một vòng quanh sân thể dục. Người thích thầm anh lại càng nhiều hơn, nhưng chưa từng thấy anh có cảm tình với bạn nữ nào. Từ trước đến giờ, anh đều từ chối một cách lạnh lùng, tàn nhẫn, chứ đừng nói đến chuyện vừa dỗ vừa ôm. Anh luôn luôn giữ khoảng cách với người khác phái.
Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được người con gái có thể nói chuyện yêu đương với Lạc Dã, trông sẽ như thế nào. Thật sự có cô gái có thể chịu đựng được tính tình khó chịu như chó của anh ư? Rốt cuộc là cô gái mạnh mẽ đến mức nào mới có thể trị được cái kiểu tính cách kia của anh? Quả thật là đáng khen ngợi!