Chương 32

Đám người Thiệu Cảnh đuổi theo với tốc độ nhanh nhất của mình, suýt nữa thì nôn luôn, kết quả khi bọn họ tới nơi liền thấy cảnh khiến bọn họ hoảng sợ.

Cô gái trông giống cô tiên nhỏ đó chạy thẳng vùi đầu vào lòng sát thần Lạc Dã.

Tiêu rồi.

Bọn họ không hẹn mà cùng hét lên trong lòng.

Người hơi hiểu Lạc Dã đều biết, anh không thích người khác đυ.ng vào anh, đặc biệt là phụ nữ.

Người phụ nữ có ý lại gần Lạc Dã còn giả vờ té ngã ở trong lòng anh lần trước, còn chưa tới gần đã bị anh lạnh nhạt vô tình tránh đi, không chút thương hương tiếc ngọc nào. Người phụ nữ kia giả vờ té ngã mà thành té nhào xuống mặt đất thật, còn bị người bên cạnh tránh né, chỉ sợ Lạc Dã nổi giận thì người phụ nữ khó giữ được mạng.

Mà giờ phút này bọn họ chỉ tưởng tượng một chút về tình trạng thảm hại lát nữa của cô tiên nhỏ không sợ chết này, đều không nỡ nhìn thẳng.

Bọn họ không đành lòng nhìn đi chỗ khác, đồng thời nghe được âm thanh làm cho bọn họ nghi ngờ nhân sinh “Ông xã”.

Ông cái gì xã cơ?

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ đáng chết, bọn họ lại không nhịn được mà quay đầu lại.

Sau đó thấy được người vốn nghĩ rằng sẽ trực tiếp tránh đi hoặc đẩy cô ra - Lạc Dã, không biết là do vừa chiến đấu xong nên phản ứng hơi chậm hay là do động tác đối phương nhanh quá, mà dù bị lao vào lòng anh cũng không né không tránh.

Anh ngồi trên ngọn núi hài cốt khiến người khác phải rùng mình, thiếu nữ không hề sợ hãi đám xương cốt đáng sợ hỗn loạn dưới chân, hung hăng lao tới.

Sau khi trực diện đón lấy viên đạn pháo, anh bị va chạm đến nỗi hơi ngửa ra sau, vô thức giơ một tay ra chống, còn tay kia tự nhiên ôm lấy eo của thiếu nữ trong lòng, bày ta tư thế bảo hộ.



Đám người Thiệu Cảnh ngạc nhiên rơi cả cằm.

Đây đây đây… Vẫn là sát thần Tu La lạnh nhạt vô tình không mê nữ sắc?

Rõ ràng xung quanh là bầu không khí giảm giá trị san như điên, mà bọn họ một người lao tới một người ôm lấy, kết hợp thêm ánh tà dương đỏ như máu phía sau, vậy mà tạo ra cái ôm thế kỷ xinh đẹp cùng chấn động, cảnh tượng đẹp đến nỗi khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Cuối cùng cũng ôm được người mà mình nhung nhớ, Sơ Điều đột nhiên cảm thấy không chân thật, hơi thở quen thuộc này, đã bao nhiêu lâu cô không cảm nhận được, thì có bấy nhiêu quyến luyến.

Mũi cô dần cay, nước mắt rơi xuống một cách mất kiểm soát.

Nếu đây là giấc mơ, cô hy vọng giấc mơ này đừng bao giờ tỉnh lại, cô muốn ở trong lòng anh, vĩnh viễn không ra ngoài.

Lạc Dã cũng nghĩ như đám người Thiệu Cảnh, ngơ ngác trước tình huống này, tất cả cử động bao gồm thiếu nữ không biết lai lịch lao vào lòng mình và cái tay ở trên thắt lưng thon gọn, đều là hành động vô thức trong lúc không tỉnh táo.

Ngay cả khuôn mặt băng tuyết cũng bớt vài phần lạnh lùng, thêm một phần ngơ ngác sống động.

Sự lạnh lùng trên người đột nhiên biến mất vì điều này, băng tuyết trên lông mày và lông mi tan thành nước đọng trên lông mi anh, vừa chớp mắt liền rơi xuống dưới.

Eo, nhỏ quá.

Bộ não như bị ấn nút tạm dừng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc.

Lạc Dã đột nhiên hoàn hồn, máu toàn thân chảy ngược, sự lạnh lẽo lại phủ lên khuôn mặt, anh lạnh mặt gồng tay muốn đẩy người con gái kỳ lạ không biết sống chết này ra.

Nhưng mà mới vừa đẩy ra một chút, thiếu nữ không tình không nguyện ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ oán giận, khuôn mặt nhỏ nanh thanh tú đầy nước mắt, đôi môi màu hồng phấn đang nhỏ giọng nức nở, tựa như rất ấm ức vì bị người khác bắt nạt.

Hốc mắt hồng hồng, mi mắt ướt nhoè, khuôn mặt khóc như con mèo hoa trông rất đáng thương, đáng thương đến mức khiến anh không đành lòng đẩy ra, cánh tay cứng ngắc tại chỗ.



Lạc Dã đột nhiên cảm thấy trái tim như bị kim đâm đau âm ỉ, nội tạng cũng dúm dó dính với nhau.

Đau lòng, không muốn thấy cô khóc.

Khi vẫn còn chưa rõ cảm xúc kỳ lạ này tới từ đâu, thì tay của anh đã không chịu khống chế chạm vào khuôn mặt đang khóc trông rất không thuận mắt kia, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đến giọng nói cũng dịu dàng một cách bất ngờ: “Khóc cái gì?”

Sau khi hỏi xong, anh ngây ngẩn cả người.

Người ở bên cạnh biết rõ tính tình của anh cũng ngây ngẩn cả người.

Tổn thọ, sát thần cũng có một mặt dịu dàng như vậy?

Chuyện này hợp lý à? Chuyện này không hợp lý!

Người duy nhất không thấy kì lạ chỉ có Sơ Điều, trái tim cô hơi thắt lại, dưới sự dịu dàng của anh cô không nhịn được lại khóc thành tiếng, hơn nữa lần này không nhỏ giọng khóc nức nở giống lúc nãy, mà khóc đến kinh thiên động địa, như muốn khóc hết bàng hoàng sợ hãi thấp thỏm bất an nhớ nhung và ấm ức ra, tràn đầy phóng túng cùng tâm lý an lòng.

“A Dã…”

Cô lại chui đầu vào lòng anh, cọ mạnh vào quần áo của anh, không biết là muốn cọ nước mắt lên quần áo anh hay là muốn cơ thể mình cũng có mùi hương của anh, giọng nói mềm mại thêm chút ỷ lại, nghẹn ngào gọi tên anh.

“A Dã…”

“A Dã…”

Từng tiếng từng tiếng, như tìm kiếm an ủi cũng như làm nũng, vừa quyến luyến vừa triền miên.