Chương 13

“A Dã, trong rừng toàn là khỉ lửa, chúng ta chọc trúng ổ khỉ lửa rồi!” Vi Hào gỡ lá cây dính trên đầu xuống, không quan tâm trên người Lạc Dã nóng cỡ nào, trực tiếp ôm lấy tay anh, trong cảm nhận của bọn họ, chỉ có ở bên người anh mới là an toàn nhất.

Ba người bọn họ cùng một số người khác cùng tiến vào cánh rừng để giải quyết nhu cầu, mới vừa cởϊ qυầи liền cảm thấy có thứ gì nhảy qua nhảy lại trong mấy tán cây trên đỉnh đầu, cho đến khi tận mắt nhìn thấy một người bị hút tuỷ não, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện trong khu rừng đầy những con khỉ to khỉ nhỏ, trên thân toàn lửa ma trơi.

Càng ngày càng có nhiều khỉ lửa được gọi đến chạy về hướng bên này, bọn họ xem như đã rơi vào ổ khỉ lửa rồi.

“Cầm lấy vũ khí!”

Lạc Dã rút cánh tay ra, vừa nói chuyện vừa đánh bay con khỉ lửa đang nhảy bổ về phía họ .

“Cầm, cầm, cầm lấy vũ khí…” Ba người giống như ruồi không đầu loay hoay tìm vũ khí trên mặt đất, cuối cùng bọn họ trực tiếp chạy đến bên đống lửa trại, rút ra mấy cây gỗ còn chưa cháy hết.

“Đập bể đầu chúng nó!”

Lạc Dã bắt lấy hai con khỉ lửa, cực kỳ thô bạo mà dùng sức đập mạnh đầu chúng vào nhau, khoảnh khắc bị đập vào nhau, đầu hai con khỉ nát bét, óc trắng tanh hôi vỡ toang, vẩy ra đầy đất, bắn tung tóe lên khuôn mặt tuấn tú mà sắc bén lạnh lùng của anh.

Bọn Vi Hào thấy thế, vội vàng giương lên mấy cây củi gỗ còn tàn lửa, đập vào trên người con khỉ lửa đang đánh qua bọn họ, tàn lửa văng khắp nơi giống như pháo hoa, khỉ lửa bị đánh rớt trên mặt đất.

“Làm đẹp lắm.”

Bọn họ đắc ý mà vỗ tay cổ vũ nhau, nhưng mà giây tiếp theo con khỉ lửa kia lại bật dậy, đánh về phía bọn họ.



“A a a…”

Mấy người vội vàng luống cuống tay chân vung gậy, một lần nữa đánh rớt con khỉ lửa, sau đó lại mạnh mẽ gõ thêm mấy gậy lên đầu nó, cho đến khi đầu nát hoàn toàn nó mới chết hẳn.

“Mẹ kiếp, cái đầu của thứ này cứng quá.” Hầu Tuấn lắc lắc cánh tay đã tê rần.

Hai người Trọng Văn Kiệt Vi Hào cùng anh ấy dựa lưng vào nhau, biểu tình thống khổ: “Đừng nói nữa, lại tới nữa kìa!”

Đám người hỗn loạn không thể tả, thanh niên trai tráng cầm lấy những công cụ có thể sử dụng bên người, liều mạng gõ lên đám khỉ không ngừng nhảy bổ tới, cũng có vài phụ nữ trẻ em cầm lấy cục đá, thấy con khỉ lửa nào vẫn chưa chết liền cầm lấy cục đá liều mạng đập đầu chúng nó.

Các chiến sĩ đang nổ súng cũng cất súng gia nhập cuộc chiến.

Khỉ lửa cùng người hỗn chiến.

“Quá nhiều, căn bản đánh không hết!”

Hầu Tuấn vứt bỏ thanh gỗ đã tàn tạ, nhìn xung quanh tìm kiếm vũ khí mới, nhìn thấy cánh cửa sắt có thể tháo ra ở mặt sau chiếc xe bên cạnh, anh ấy trực tiếp tháo cánh cửa xuống dưới, mạnh tay ném ván cửa sắt xoay tròn, đánh bay mấy con khỉ lửa đang gần đấy.

“Đi, lên xe!”



Lạc Dã nghiền nát đầu con khỉ lửa đang giẫm dưới chân, bế đứa bé đang bị lạc người thân đưa lên xe, đem song sắt hai bên nâng cao lên, nhanh chóng kéo tấm bạt phòng cháy không thấm nước xuống dùng để che nắng, che lại đỉnh xe.

Những người khác thấy vậy vội vàng ôm trẻ con lên xe tránh né, Trọng Văn Kiệt kéo tài xế đến: “Đi! Mang bọn nhỏ đi trước!”

Một nhóm người sợ bị bỏ rơi, giành giật leo lên xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng khởi động rời đi.

Khỉ lửa vẫn đuổi theo đuôi xe tiếp tục cắn xé, chúng nhảy lêи đỉиɦ xe, muốn đem bạt che nắng kéo xuống, thanh niên ở trên xe nhấc ván sắt cửa hoặc dùng tay trần liều mạng mà đánh trả bọn khỉ lửa đang sắp sửa nhảy vào trong xe.

Một sợi dây lửa đúng lúc từ xa đốt qua, nháy mắt liền quét sạch toàn bộ khỉ lửa trên đỉnh xe.

Dư lại mấy con cũng bị cuốn vào bánh xe rồi nghiền chết, còn một vài con vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau đuôi xe.

Khỉ chạy ra từ trong rừng càng ngày càng nhiều, mấy người còn lại khó mà chống cự lại nổi.

Lạc Dã cùng những người còn sức chiến đấu cùng nhau vừa đánh vừa lui, yểm hộ dân chúng lên xe, chờ sau khi tất cả mọi người lên xe, nhanh chóng lái xe thoát khỏi nơi này. Khỉ lửa lại bám riết không tha cứ đuổi theo xe, anh đứng ở trong xe không biết mệt mỏi mà gϊếŧ từng con từng con khỉ lửa leo lên xe.

Phía sau từng đốm từng đốm lửa như quỷ mị, từng đợt gió nóng phần phật thổi tới, khiến những người đang có mặt ai nấy đều kinh sợ.

Bầu trời đêm âm u đột nhiên đổ mưa, cơn mưa lớn tầm tã như trút nước, phảng phất như mang theo sức mạnh hủy trời phá đất, lạnh lẽo không mang cho người ta chút hy vọng. Giờ phút này, con người có vẻ nhỏ bé cùng yếu ớt không chịu nổi.

Mọi người tụm lại tốp năm tốp ba ôm sưởi ấm cho nhau, cũng không chống nổi sự bất lực trong đêm dài đằng đẵng.