"Anh sẽ nhẹ mà." Lý Hào Kiệt ghé lại gần, nhíu mày, dáng vẻ giống như rất đau đớn, nói: "Anh đau."
"..."
"Đau thật đấy..."
Lý Hào Kiệt đưa tay véo má tôi, cái vẻ mặt kia, quả thật giống như đang đợi tôi rủ lòng từ bi vậy.
Tôi cau mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao mới phải.
Với lại, phòng làm việc của tôi không giống văn phòng của anh ấy, có thêm phòng nghỉ, nơi này là một phòng làm việc nhỏ, chỉ có ghế sô pha...
Hơn nữa chỗ này là sau mới tách ra, cách âm không được tốt lắm.
Có một lần Đào Nhi gọi điện thoại cãi nhau với công ty xây dựng ở văn phòng của cô ấy, tôi ở chỗ này đều có thể nghe rõ ràng...
Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu như trống lắc vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt người đàn ông này đau đớn thế, tôi thử hỏi một chút, hay làchúng ta lên lầu nhé?
Đợi nói xong, tôi cũng cảm thấy đề nghị của bản thân không thể thực thi được.
Người đàn ông này như tên đã lên dây, chỗ kia phồng cao như thế, đoạn đường đi ra ngoài này, còn đi tạt ngang qua văn phòng đang mở cửa...
Tất cả mọi người nhìn...
Lý Hào Kiệt cũng giống như tôi, lắc đầu: "Anh thấy không được đâu."
Chỉ có thể ở đây thôi.
Tôi thở dài, cầu nguyện không có người nào tới tìm tôi, thò tay, mở thắt lưng, thả ra.
Lý Hào Kiệt biết động tác này của tôi là có ý gì, lập tức áp tôi lên sô pha, hôn một cái lên mặt của tôi.
Anh chống thân thể, trong mắt đầy dịu dàng, nói: "Yên tâm, anh sẽ nhẹ thôi, bảo đảm không làm công chúa nhỏ nhà chúng ta bị đau."
Tôi gật đầu.
Thật ra lâu rồi không làm, tôi cũng có nghĩ tới, nhưng vì con nhỏ tôi vẫn luôn giả vờ lờ đi.
Nụ hôn vừa rồi làm ý nghĩ của tôi đều phản ứng ra.
Lý Hào Kiệt hôn tôi một hồi, dùng ngón tay thử dò xét, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm: "Ngoài miệng kiên quyết từ chối như thế, mà thân thể lại thành thật quá chừng."
Anh vừa nói một câu, mặt tôi đã đỏ rồi.
Tựa đầu vào trước ngực của anh.
"Ngoan, anh cho vào đây."
Tôi gật nhẹ đầu.
Không dám di chuyển mặt mình khỏi ngực anh, vì để mình không kêu thành tiếng, răng cũng cắn thật chặt, mặt cứ vùi vào đấy.
Bởi vì là trong phòng làm việc, chúng tôi cũng không có làm lâu lắm.
Sau khi xong việc, tôi sửa sang lại quần áo xong thì bắt đầu lau ghế sô pha.
Lý Hào Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Anh còn có buổi họp, phải đi rồi."
"Ừm, em dìu anh lên."
Những ngày này, tôi đã quen dìu anh ấy đi khắp nơi rồi.
Tôi giúp anh sửa sang lại quần áo, để tiện đi ra ngoài, tôi tới mở cửa trước.
Kết quả, tôi vừa mở cửa...
Ngoài cửa, có ba bốn người đang đứng đấy.
Có Đào Nhi, có Vương Thanh Thanh và một vài nhà thiết kế khác nữa.
Mấy cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn mấy cô ấy, không khí đều đông lại.
Đào Nhi cười hì hì: "Đi ngang qua, đi ngang qua, tớ về chỗ trước đây."
"Khụ khụ, bỗng dưng tôi nhớ là mình còn có điện thoại chưa gọi."
"Tôi cũng thế."
"Ái chà chà, tôi muốn xuống dưới mua cà phê nè, mấy cô có ai uống không?"
"Mang cho tôi một ly đi."
Vương Thanh Thanh và mấy nhà thiết kế khác giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói dứt lời là đi ngay.
Chỉ mất mấy giây, trên hành lang vừa rồi còn đầy ắp cả người đã lập tức trở nên vắng vẻ.
Mặt của tôi nóng muốn chết, cho dù không soi gương, tôi cũng biết, chắc chắn mặt mình đỏ tới mức rỉ máu.
Ngoảnh đầu lại, thì thấy trên mặt Lý Hào Kiệt có vẻ chẳng sao cả, tôi bỗng dưng tức giận, rõ ràng anh là kẻ đầu sỏ, lại có dáng vẻ chẳng sao cả!
Tôi tránh khỏi cửa: "Tự anh đi lên đi."
"À."
Dáng vẻ của anh ấy rất tủi thân.
Chống gậy, bước từng chút từng chút ra ngoài.
Tôi đứng gần cửa văn phòng, đưa mắt nhìn anh, nhưng chẳng hề có ý dìu anh, dù chỉ một chút.
Anh ấy đi hai bước, bỗng nhiên cúi đầu, như thể mắt cá chân có vấn đề.
"Không sao chứ?"
Tôi vội đi tới dìu anh.
Lúc chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã chìa tay nắm chặt lấy tay của tôi, ngẩng đầu, vẻ mặt như đã thực hiện được ý đồ, nói: "Dìu anh lên lầu."
"Không muốn!" Tôi từ chối ngay.
"Vậy anh sẽ không buông tay em ra đâu."
Lý Hào Kiệt quả quyết nói.
Tôi nhìn thoáng qua cửa, sợ mấy người Đào Nhi vừa đi lại trở về, chỉ có thể gật đầu: "Được thôi, được thôi, em dìu anh lên."
Người đàn ông này nghe tôi nói thế mới đứng dậy.
Tôi dìu anh vào thang máy của tổng giám đốc.
Đến tầng trên rồi dìu anh vào văn phòng, ngồi xuống ghế làm việc.
Anh ấy vừa ngồi xuống, đã cầm lấy chiếc điện thoại văn phòng, bấm số, nói rằng: "Cuộc họp hôm nay hủy bỏ, bảo bọn họ giao kế hoạch lên đi."
"Hử?"
Tôi có chút ngạc nhiên.
Đang yên đang lành tự dưng lại hủy họp.
Còn chưa hỏi, anh ấy đã đưa tay, ôm tôi ngồi trên đùi anh, nói mấy câu có chút mập mờ: "Em nghĩ là anh như bây giờ còn có thể họp ư?"
Mặc dù tôi ngồi, lại có thể cảm giác được sự thay đổi lần nữa của người đàn ông này.
Một người đàn ông không làm mấy tháng, thật đáng sợ.
-
Buổi chiều, tôi mới về phòng làm việc của mình.
Mới vừa ngồi xuống, Đào Nhi đã ló đầu tới nói: "Khụ khụ, chuyện hồi sáng thật ngại quá, chúng tớ chả nghe thấy gì cả."
"...Không cần giải thích, cứ coi như chưa từng xảy ra."
Lúc tôi nói chuyện, vẻ mặt vẫn còn chút ửng đỏ.
Đào Nhi lại đi tới, ngồi ở đối diện bàn làm việc của tôi, nói thật trang nghiêm: "Thật sự không nghe thấy gì, cái gì cũng không nghe thấy, tiếng của cậu còn không to bằng ông xã cậu đâu, chuyện gì thế?"
Tôi cầm lấy con laptop A4 trên mặt bàn, che mặt, nói hai chữ: "Im miệng."
Này còn nói không nghe thấy!
Đây là nghe rất rõ ấy chứ!
Lúc đó tôi vẫn luôn chôn đầu vào ngực Lý Hào Kiệt, hơn nữa còn cố gắng kiềm chế, cho nên tiếng rất nhỏ.
Kết quả, lúc Đào Nhi lại tiếp tục chững chạc đàng hoàng: "Tớ nói với cậu này, phụ nữ phải kêu lên, mới có thể kí©h thí©ɧ đàn ông...."
"Cậu cho là tớ không biết cách âm chỗ chúng ta rất kém à." Tôi bỏ vở xuống, ngắt lời cô ấy: "Lần trước cậu gọi điện thoại cãi nhau với người ta tớ đều nghe rõ ràng."
Nghe tôi nói thế, vẻ mặt Đào Nhi như bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế! Vậy lần trược cậu nghe tất cả rồi?"
"Nghe hết rồi, từng chữ hai người cãi nhau tôi đều nghe rõ ràng."
Tôi oán giận.
Đào Nhi gật nhẹ đầu: "Vậy tớ yên tâm rồi, tớ còn tưởng..."
"Đừng có tưởng, cậu rất rảnh đúng không?"
"Không rảnh, không rảnh, tớ đi trước đây!"
Hai tay Đào Nhi che trước ngực, cười rời đi.
Đợi cô ấy đi, tôi mới nằm sấp lên bàn, vừa tức vừa thẹn, cảm thấy hình tượng ở công ty của mình đã xuống dốc không phanh.
Lúc tan tầm buổi tối, bình thường tôi hay lên lầu chờ Lý Hào Kiệt, kết quả hôm nay anh ấy lại chủ động xuống dưới.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn người đàn ông này ăn mặc thật chỉnh tề, có chút bất ngờ: "Hôm nay anh sớm thế?"
"Ừm." Anh ấy gật đầu: "Hôm nay tới nhà ông nội."
"Sao bất thình lình thế?" Tôi có chút bất ngờ, vội đứng dậy, nhìn xem quần áo của mình, có chút ngượng ngùng nói: "Hay là, em về nhà thay quần áo khác nha, mặc thế này đi thì không ổn lắm."
"Không cần đâu, cũng là quyết định mới đây thôi." Lý Hào Kiệt duỗi tay nắm chặt lấy tay của tôi, nói tiếp: "Ông nội đã cử người tới nhà đón Thiểm Thiểm rồi, chúng ta trực tiếp đi qua là được."