Nghe Ngô Tiến An nói như vậy, Khương Thanh liền huých vai anh ấy một cái, nở một nụ cười hờ hững: “Cái anh này, não có vấn đề rồi hả!”
“Đúng vậy đấy, chính xác là não có vấn đề, dù sao thì trẻ con cũng không được đánh!”
Ngô Tiến An chịu thiệt rồi.
Lúc anh ấy nói, tay đỡ lấy eo của Khương Thanh, như kiểu sợ chị ấy mệt vậy.
Nhìn thấy hai người như thế, tôi cũng thả lỏng tâm tình, cười nói: “Vậy khi nào kết hôn đây?”
“Bọn em........”
“Thôi được rồi được rồi, chuyện này em sẽ nói với Duyên Khanh, anh mau đi đi, lát nữa em còn có việc riêng muốn nói với Duyên Khanh.”
Ngô Tiến An vừa mở miệng liền bị Khương Thanh ngắt lời.
Chị ấy khoát tay, ra hiệu để Ngô Tiến An rời đi.
Nhưng Ngô Tiến An vẫn bồn chồn: “Anh đứng ở bên cạnh nhé, sẽ không làm phiền đến chị em em tâm sự đâu.”
“Như thế cũng không được.” Khương Thanh từ chối.
Nhưng Ngô Tiến An vẫn một mực bày ra dáng vẻ không yên tâm cùng sự nôn nóng đáng thương, nhìn Khương Thanh, nói: “Tiểu Thanh Thanh, tiểu bảo bảo trong bụng của em bây giờ mới được có một tháng, bác sĩ nói hiện tại chính là giai đoạn nguy hiểm nhất, em nói xem tính cách em hoạt bát...năng động như thế, ngộ nhỡ làm mất bảo bối của chúng ta, vậy phải làm sao đây.”
Tôi đứng ở một bên nghe ngóng.
Bình thường trông Ngô Tiến An vô tâm hời hợt, luôn có dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng.
Nhưng đối với Khương Thanh anh ấy vẫn luôn sốt ruột cùng lo lắng không thôi.
Hiện tại Khương Thanh đã mang thai rồi, anh ấy càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, dịp này Khương Thanh đuổi anh ấy đi, anh ấy càng không đồng ý.
Khương Thanh đành bó tay, mặt tỏ rõ sự bất lực nói, “Thôi bỏ đi, bọn chị đi trước, tối chị sẽ gọi điện thoại nói chuyện với em nhé, chứ chị chịu thua với anh ấy rồi.”
“Được rồi được rồi.”
Tôi kèm theo một nụ cười thật tươi gật đầu.
Ngô Tiến An vừa nghe xong đã lập tức chêm lời, “Ô kê, chị dâu, đợi đến lúc Tiểu Thanh Thanh nhà em được ba tháng đã, chúng ta lại hẹn nhau, bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu không phải là chị gọi cô ấy tới giúp đỡ thì người khác em sẽ không để cô ấy ra ngoài đâu.”
Nói xong, như hộ tống hoàng hậu nương nương dìu Khương Thanh.
Lời nói của anh ấy, khiến tôi chừng như cười không nhặt được mồm, “Vậy thực sự phải cảm ơn anh rồi.”
“Anh lo lắng quá rồi đấy.”
Khương Thanh một mặt không vui vẻ gì.
Ngô Tiến An cũng không để bụng nữa, “Còn không phải sao, chị xem em là người hơn ba mươi tuổi rồi, mới có đứa con trai bảo bối đầu lòng này, em...”
“Trước đây những hoa thơm cỏ lạ của anh không mang thai con anh à?”
Khương Thanh lập tức chặn họng Ngô Tiến An.
“Không có, đảm bảo không có, con xin thề với ông trời! Con....” Ngô Tiến An giơ lên ba ngón tay, đang muốn thề thốt, dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên đổi giọng, “Dù sao thì mình anh biết không có là được.”
Khương Thanh liếc mắt lườm người đàn ông kia, “Đấy xem đi, anh thừa nhận có rất nhiều ong bướm bên ngoài rồi chứ gì.”
Đây đúng là đào hố, đợi Ngô Tiến An nhảy vào mà.
Ngô Tiến An nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, “Không phải đâu, đó đều là những chuyện trước khi quen biết em, sau khi quen em, anh thật sự không đυ.ng chạm vào bất kỳ người nào cả, anh xin thề....”
“Ha ha, em đã bắt gặp mấy lần rồi, lần sau có muốn lừa ai thì cũng nên làm nháp trước đi.”
Khương Thanh mặt đầy hả hê.
Tôi nhìn ra được, lần này mồ hôi của Ngô Tiến An đều sắp rớt xuống cả rồi, gương mặt nén cười, sau đó chắp hai tay lại, nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi hiểu, anh ấy muốn để tôi nói giúp vài lời, sợ Khương Thanh kích động mà làm tổn hại đến em bé.
Tôi ở bên cạnh kéo tay Khương Thanh, “Thôi được rồi, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, chị tha thứ cho những lầm lỡ xa lắc xa lơ của anh ấy đi.”
“Đúng đấy đúng đấy! Lầm lỡ xa lắc xa lơ!” Ngô Tiến An nghe thấy từ này của tôi, lập tức tặng cho tôi một ánh mắt cảm kích.
Làm ra một biểu cảm cảm động đến rơi nước mắt.
Khương Thanh cũng kiềm chế không nổi, nhìn sang Ngô Tiến An, “Lần này Duyên Khanh nhà em nói giúp anh vài lời nên em mới tạm tha cho anh đấy, sau này nếu còn tái phạm, em sẽ đánh gãy chân anh!”
“Chân nào cơ?”
“Cả ba chân luôn!”
“Không dám nữa, không dám nữa!”
Hai người ầm ĩ một thôi một hồi mới rời đi.
Tôi đứng ở một bên nhìn hai người họ đi lên thang máy, tâm sự trong lòng dường như cũng đã vơi bớt một nửa.
Còn một nửa nữa, chính là liên quan đến chuyện gia đình Ngô Tiến An có thể chấp nhận Khương Thanh hay không.
Rốt cuộc nhà họ Ngô cũng là gia tộc giàu sang, Khương Thanh và tôi giống nhau, đều là những đứa trẻ mồ côi của viện trưởng, không có gia thế gốc gác, không biết bố mẹ Ngô Tiến An có tiếp nhận đứa trẻ hay không.
Chuyện này, tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Xách túi đồ tôi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh không còn nổi một chiếc giường nhỏ, tất cả đều có người dùng rồi.
Bên cạnh có một chiếc tủ, đồ của Khương Thanh mang đến tôi đều để vào đây.
Dự định ở đây cùng Thiểm Thiểm mấy ngày.
Cả buổi chiều, Thiểm Thiểm đều truyền nước, tổng cộng đã truyền ba bình rồi, khi cơn sốt dần dần được đẩy lùi thì Lý Trọng Mạnh tiến vào.
Sau khi xác nhận Thiểm Thiểm đã hạ sốt anh ấy liền đi luôn.
Cũng không nói với tôi thêm lời nào.
Dường như quan hệ giữa tôi, anh ấy, còn có Thiểm Thiểm, chính là kiểu quan hệ bệnh nhân, bác sĩ và người nhà bệnh nhân vậy.
Ngoài ra, không còn quan hệ nào khác.
Anh ấy như vậy, khiến tôi càng yên tâm hơn.
Có lẽ thuốc đã có tác dụng, nên đến tối cả người Thiểm Thiểm trông đã khởi sắc hơn, nói với tôi, “Mẹ, con đói lắm.”
Nghe thấy lời này, tôi kích động đến nỗi nước mắt rơi xuống lã chã.
Vội vàng chạy đến nhà ăn múc một bát cháo cho Thiểm Thiểm rồi đem đút cho nó ăn.
Chưa đến một lúc Thiểm Thiểm đã ăn xong, lại phải truyền nước, tôi ở bên cạnh thằng bé, nó đã ngủ thϊếp đi rồi.
Khi truyền được một nửa, điện thoại của tôi chợt reo lên.
Tôi nhìn màn hình, là Khương Thanh, liền đi ra ngoài bắt máy.
Vừa ấn nghe, câu hỏi của Khương Thanh lập tức quẳng về phía tôi, “Duyên Khanh à, em nói xem chị phải gả cho Ngô Tiến An sao.”
“Hử? Tại sao không gả?”
Nghe chị ấy nói, tâm tình của tôi không khỏi có chút lo lắng, sợ suy đoán của bản thân trước đây đã trúng phóc rồi.
Khương Thanh trả lời, “Ngô Tiến An bình thường không đứng đắn, nhưng từ lúc chị mang thai đến giờ, anh ấy như biến thành mẹ của chị, trừ lúc ngủ ra, còn những lúc khác đều kè kè lấy chị, cái này không cho ăn, cái kia không cho làm, mấy hôm nay chị phải đi công tác, anh ấy cũng không cho, còn chuyên môn gọi điện thoại cho sếp của chúng ta, bảo trong thời kỳ em mang thai bắt ngừng hết tất cả công việc!
Em nói xem người ta mang thai cũng phải làm việc, cho dù không lên máy bay thì chí ít cũng phải làm việc dưới mặt đất, chị vừa mang thai đã đòi nghỉ ngơi, vậy người ta sẽ nhìn chị thế nào chứ, làm như chị mỏng manh dễ vỡ lắm ý!
Vốn dĩ lúc mang thai chị còn khá vui mừng, nhưng bây giờ anh ấy như vậy, chị chỉ muốn bỏ đứa con này đi thôi!
Khương Thanh bụng đầy tức giận, tôi nghe xong, không biết tại sao lại nghe ra được chút vị ngọt ngào nũng nịu trong đó.
Nhịn không nổi đành nói, “Này không tốt đâu, anh ấy lo lắng cho chị, không ổn sao?”
“Nhưng nó hơi quá đà.” Khương Thanh phụng phịu, “Chị thấy đây không phải là lo lắng, mà là sợ chị làm mất con cháu nhà họ Ngô thì đúng hơn, nếu không có đứa bé này, chắc chắn anh ấy sẽ không như vậy.”
“Nhưng Ngô Tiến An mấy năm này đối xử với chị rất tốt mà.” Tôi không nhịn được nói, “Chị xem chị còn lớn hơn cả em, mà con trai em đã sáu tuổi rồi, chị vẫn còn độc thân, bỏ đứa bé này đi, sau này muốn mang thai lại nói không chừng cũng khó khăn đấy.”
“Vậy chị sẽ làm một quý cô độc thân đi, ai nói nhất định phải kết hôn nào, nhất định phải sinh con nào!” Giọng điệu của Khương Thanh rất khinh thường.
Nếu là người khác, chắc chắn tôi sẽ khích tướng một chút rồi, nhưng với Khương Thanh tôi lại không dám.
Tôi sợ tôi nói ra chị ấy thực sự sẽ làm.
Tôi đành hỏi, “Thế chị nói thật cho em biết, chị có muốn kết hôn với Ngô Tiến An không, có cần đứa con này không, cho dù chị quyết định như thế nào, em cũng đều ủng hộ chị.”