Chỉ vỏn vẹn ba chữ, tôi chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại.
Tôi quay đầu nhìn về phía Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông vẫn nhìn vào trong phòng bệnh, vẻ mặt giống như vô số lần tôi đã nhìn thấy, thản nhiên, khóe miệng mỉm cười dịu dàng.
Dường như anh thấy câu nói của mình lúc nãy không có gì to tát.
Khi tôi nhìn về phía anh ấy, người đàn ông hỏi tôi: “Em biết tại sao sự cố chấp của anh là em không?”
“Là anh muốn giành đồ với Lý Hào Kiệt mà tự mình lún quá sâu, ngay cả bản thân cũng bị lừa.” Đây chính là câu trả lời của tôi, tôi nói ra mà không e dè. Sau khi nói ra câu đó, tôi tiếp tục nói: “Thật ra người anh yêu là Mộc Lan phải không. Anh hãy xem lại trái tim của mình, người anh yêu chưa từng là em.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Ít nhất là theo tôi thấy chuyện làʍ t̠ìиɦ phải có tình yêu mới có cảm giác.
Ở trước mặt tôi, Lý Trọng Mạnh ngay cả cảm giác cũng không có.
Đâu có tình yêu.
Nghe câu trả lời của tôi, Lý Trọng Mạnh nhếch khóe miệng lên, cười có vẻ châm chọc: “Em thật sự tưởng là như vậy?”
“Không phải là em tưởng.” Tôi nói một cách kiên định: “Em nghĩ sự thực chính như vậy.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, khóe miệng vẫn mỉm cười, lắc đầu nói: “Nếu như anh nói trước giờ đều không phải như vậy, em có tin không?”
Tin không?
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Người đàn ông lại quay đầu nhìn vào phòng bệnh: “Sống đến chừng này tuổi, bản thân mình kiên trì với điều gì, anh vẫn có thể phân biệt rõ điểm này.”
Mặc dù anh ấy không nhìn tôi nhưng tôi có thể nhìn ra vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của anh ấy.
Có thể khiến tôi chắc chắn rằng điều anh kiên trì dường như thật sự không phải những điều này.
Tôi cũng nhìn vào phòng bệnh theo ánh mắt của anh ấy.
Trong phòng bệnh, Thiểm Thiểm đang nhìn chúng tôi. Khi chúng tôi nhìn qua thì thằng bé cố gắng cười, vẫy tay với tôi.
Tôi cũng vẫy tay với thằng bé.
Vừa nghĩ đến bệnh của Thiểm Thiểm sắp khỏi là tôi cũng dần dần yên tâm hơn.
Chắc hẳn người đàn ông đã nhìn thấy sự tương tác của chúng tôi nên khẽ bật cười một tiếng.
Lúc tôi quay đầu sang nhìn Lý Trọng Mạnh thì anh ấy cũng nhìn về phía tôi.
Anh ấy hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú tiến sát về phía tôi, trong cặp mắt trong veo có in bóng dáng của tôi. Anh ấy nhìn tôi nghiêm túc hỏi: “Em có biết tại sao Tiểu Kiệt lại đồng ý mối quan hệ thông gia với nhà họ Tống không?”
“Không biết.”
Sao anh ấy lại hỏi câu này?
Tôi hơi khó hiểu khi người đàn ông đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Lý Trọng Mạnh nhìn ra sự nghi hoặc của tôi nên tiếp tục nói: “Bởi vì anh đã đến tìm Tống Duyên Minh, nói với cô ta chuyện của em và Tiểu Kiệt năm đó, để cô ta giả mạo em.”
“Cái gì?”
Tôi sững sờ.
Lý Trọng Mạnh tưởng là tôi nghe không hiểu, lại bổ sung thêm một câu: “Chính là chuyện năm đó em cứu Tiểu Kiệt.”
Không phải, anh ấy nhầm rồi, đương nhiên tôi biết anh ấy nói đến chuyện này.
Một câu nói của anh ấy đã khiến tôi giải đáp được chuyện nghi hoặc trước đây. Tại sao Lý Hào Kiệt lại hiểu nhầm, tại sao Tống Duyên Minh lại biết chuyện của chúng tôi.
Hóa ra đều là Lý Trọng Mạnh nói.
Hóa ra là như thế.
Hóa ra chính là như thế!
Nhưng tôi lại nhanh chóng kịp thời phản ứng, hỏi anh ấy: “Nhưng sao anh lại biết chuyện này?”
Lẽ nào là Lưu Thục Huệ nói với anh ấy?
Theo lý mà nói mối quan hệ của Lưu Thục Huệ, Lý Trọng Khánh và anh ấy không quá tốt đẹp, sao lại nói cho anh ấy biết chuyện trong nhà được chứ?
Nhưng mà nếu không phải vậy thì làm sao anh ấy biết được?
Khi tôi đang suy nghĩ miên man thì Lý Trọng Mạnh quay người lại, nhìn về phía tôi: “Năm đó là lúc anh đang thực tập, em đưa Tiểu Kiệt vào.” Anh ấy nói đến đây, khóe miệng nở một nụ cười rất đẹp, rất đẹp: “Nói ra thì cũng thật sự trùng hợp, hôm đó là anh trực ban, lúc đó anh đã thấy hai người. Mặc dù anh nhận ra cậu ấy, anh biết rõ nếu như em không đưa cậu ấy đi thì có thể Tiểu Kiệt sẽ chết, nhưng mà thấy em nên anh vẫn đi gọi phó viện trưởng.”
Tôi trợn to mắt nhìn Lý Trọng Mạnh.
Gần như tôi khó có thể tin được.
Tôi mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì.
Lý Trọng Mạnh cúi đầu, cười cười vẻ bất đắc dĩ: “Bây giờ nói ra thì lần đó mới là cơ hội tốt nhất để anh trả thù Tiểu Kiệt, nhưng mà anh thấy em quỳ xuống cầu xin chúng anh vì một người không hề có liên quan, anh lại…”
Nói đến đây thì người đàn ông cũng không nói tiếp được nữa.
Dường như trong ánh mắt của anh ấy có một chút bất đắc dĩ.
Tôi cứ nhìn Lý Trọng Mạnh như vậy, trong đầu hơi hỗn loạn nên nhất thời cũng không biết nói gì: “Anh… sao anh…”
“Lúc đó em mới mười tuổi, yên tâm, anh không có chứng yêu con nít, chỉ là anh…” Lý Trọng Mạnh nhíu mày, nói rất nhanh: “Anh cũng không biết tại sao, có thể là đầu óc anh không tinh tường.”
Đầu óc không tinh tường sao?
Tôi nhìn anh ấy, cũng không biết nói gì cho được, đành nói ba chữ “cảm ơn anh”.
Cảm ơn.
Dù sao thì trong tình huống lúc đó Lý Trọng Mạnh không cần làm gì cả, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, có lẽ đã có thể lấy mạng của Lý Hào Kiệt.
Cũng may.
Cũng may là anh ấy không làm như vậy.
Cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không, khi tôi nói ba chữ này thì vẻ lạnh lùng trên mặt Lý Trọng Mạnh dường như hoàn toàn biến mất.
Thiểm Thiểm nhập viện có thể được vào chăm sóc, tôi nhờ Khương Thanh về nhà dọn đồ giúp tôi, sau đó bảo chị ấy đưa qua cho tôi.
Đợi khi chị ấy đem đến, tất nhiên phía sau là Ngô Tiến An đi theo.
Khương Thanh đưa túi quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân cho tôi, liếc nhìn Thiểm Thiểm ở trong phòng bệnh, có chút lo lắng hỏi tôi: “Chuyện là sao vậy, sao lại điều trị rồi, có phải là em…”
“Không có.” Chị ấy chưa nói xong nhưng tôi cũng hiểu nỗi lo lắng của chị ấy.
Thấy tôi phủ nhận Khương Thanh càng không tin: “Anh ta sẽ tốt bụng như vậy, điều trị cho em mà không đòi gì cả ư? Chị không tin.”
Nếu như đổi lại là trước đây thì tôi cũng không tin, nhưng bây giờ quả thực anh ấy đã làm như vậy.
Tôi cúi đầu nhìn quần áo trong tay: “Có lẽ là anh ấy nhận ra lương tâm…”
Buổi tối hôm đó rốt cuộc tôi đã nói gì?
Tôi cũng bất đắc dĩ.
Tôi chỉ nhớ là tôi nói với anh ấy rằng tôi không muốn lấy anh ấy.
Khương Thanh vẫn không yên tâm: “Dù sao em cũng phải để mắt, cẩn thận một chút, đừng để bị anh ta gài bẫy nữa, chị không nghĩ anh ta là người tốt như vậy đâu.”
“Được rồi, cảm ơn chị.”
Tôi biết là Khương Thanh muốn tốt cho tôi, tôi cũng không từ chối.
Mới nói được hai câu thì Ngô Tiến An ở bên cạnh đã nói: “Tiểu Thanh Thanh, em có mệt không, ngồi nghỉ một lát đi.”
“Không cần.” Khương Thanh khoát tay: “Mới đi có mấy bước, sao mà mệt được.”
Nhưng Ngô Tiến An lại không yên tâm: “Em không mệt, cục cưng của chúng ta mệt đó.”
Ngô Tiến An vừa nói dứt lời thì tôi chợt hiểu đã có chuyện gì.
Tôi hơi bất ngờ nhìn bụng của Khương Thanh, nói: “Chị, chị có thai rồi?!”
Khương Thanh đặt tay lên bụng, hơi khó xử: “Sự cố, sự cố thôi, chị vẫn chưa nghĩ xong có giữ hay không…”
“Giữ chứ! Đương nhiên là giữ! Anh quyết định chuyện này, anh là cha của đứa bé, nhất định phải nghe lời anh!”
Ngô Tiến An vừa nghe thấy Khương Thanh có thái độ này đã lập tức cứng rắn lên.
Khương Thanh trừng mắt nhìn hắn: “Sao anh biết cha của đứa bé là anh, đừng tự đa tình.”
“Anh…” Ngô Tiến An ấp úng sau đó dứt khoát nói: “Không phải của anh anh cũng nhận, anh cũng nuôi, dù sao cũng không được phép phá đi!”