Tôi rủ mắt, cười khổ: “Thật ra mấy người đã nói từ trước rồi, cháu có sức hút gì, mà có thể khiến cho hai người họ thành ra như vậy, chính cháu cũng không biết rõ.”
Nhưng, đúng là Lý Trọng Mạnh đã làm Thiểm Thiểm nhiễm virus.
Tôi báo toàn bộ các triệu chứng gần đây của Thiểm Thiểm và điều kiện của Lý Trọng Mạnh đưa ra cho Lưu Thục Huệ biết.
Lưu Thục Huệ nghe xong, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Tựa hồ muốn xác nhận,hỏi lại tôi một lần nữa: “ Cháu có dám thề, từng lời cháu nói đều là thật”?”
“Cháu dám.” Tôi nhìn Lưu Thục Huệ, khẳng định, “Nếu cháu nói dối một chút thôi sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Lưu Thục Huệ hừ một tiếng, có chút xem nhẹ lời thề của tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa bà ấy không tin tôi.
Bà ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Vậy cháu tính làm thế nào? Chẳng lẽ kết hôn với tên đó à?”
“Cháu không biết nữa.” Tôi lắc đầu, lại nói: “Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không thể trơ mắt nhìn Thiểm Thiểm chịu ốm đau mà chết.”
“......”
Tôi nhìn Lưu Thục Huệ: “Dì cũng làm me, đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tình của người làm mẹ, cho dù cháu phải từ bỏ Lý Hào Kiệt cũng sẽ không bỏ mặc Thiểm Thiểm.”
Giữa hai người, tôi chọn con trai mình.
Nghe tôi nói vậy, Lưu Thục Huệ thở dài nặng nề: “Lý Trọng Mạnh ơi là Lý Trọng Mạnh, nói thật thì, chúng ta vẫn luôn đề phòng cậu ta, thật không ngờ, cậu ta lại ra tay với cháu.”
Tôi nhìn Lưu Thục Huệ, nói nghiêm túc: “Dì ạ, cháu rất yêu Lý Hào Kiệt, hi vọng được bên anh ấy cả đời, cháu nghĩ, hẳn là anh ấy cũng yêu cháu, yêu Thiểm Thiểm, nhưng cháu có khả năng không thể ở bên anh ấy suốt cuộc đời này, nếu như dì và anh ấy hận cháu, cháu cũng không trách hai người.”
“Ôi!” Lưu Thục Huệ lại thở dài, “Dì biết rất rõ con mình, nó đối với cháu thật sự là tình cảm sâu đậm, nếu cháu cưới Lý Trọng Mạnh, cho dù phải cướp, nó cũng sẽ cướp cho bằng được.”
“Cháu sẽ chia tay với anh ấy.” Hai tay tôi đan vào nhau, “Lần này anh ấy đi mà không nói một lời, đây chính là lí do tốt nhất, cháu sẽ dùng nó để dứt khoát vĩnh viễn với anh ấy.”
Trừ cách này ra, tôi không nghĩ ra cách nào khác cả.
Lưu Thục Huệ nghe tôi nói xong, lắc đầu bất đắc dĩ: “Được rồi, dì không quản nổi chuyện của thanh niên các cháu, mấy đứa tự mình quyết định đi.”
Bà nói xong, cũng không nhìn tôi một cái mà đi luôn.
Tôi ngồi một mình trong quán cafe, nhìn dòng xe nườm nượp ngoài cửa sổ, lòng đau như cắt.
Nhưng không rơi một giọt nước mắt nào...
Sau hôm đó, tất cả vẫn như bình thường.
Tôi cùng Lý Trọng Mạnh tham gia hoạt động hai lần, hai tuần sau, anh ta lại đưa tôi thêm một liều thuốc nữa.
Lúc đưa thuốc cho tôi, anh ta hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Tôi gật nhẹ đầu: “Rồi, kết hôn đi.”
Kết hôn đi.
Tôi không cầu mong gì cả, chỉ cần Thiểm Thiểm được sống.
Tôi lại cho Thiểm Thiểm uống thêm ba ngày thuốc.
Ba hôm sau, Thiểm Thiểm hạ sốt, cuộc sống của tôi lại trở về bình thường.
Tôi vẫn không có chút tin tức nào của của Lý Hào Kiệt, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để gả cho Lý Trọng Mạnh.
Một ít quần áo đều được đem sang phòng ở bên Thịnh Thủy Đài.
Có một số chuyện, chắc là cả ông trời cũng muốn giúp tôi.
Hôm đó lúc đang làm, đột nhiên Thanh Thanh phát sốt, tôi đưa cô ấy đi khám ở bệnh viện gần đó.
Bác sĩ cắm truyền cho cô ấy.
Trong lúc cô truyền nước biển, tôi đi mua hộ cô ấy chai nước.
Ra đến sảnh bệnh viện, tôi thấy một người phụ nữ đang đẩy xe lăn trong đám người, vừa nhìn tôi đã nhận ra đó là Mộc Lan.
Tôi nhớ ra, hôm Lý Trọng Mạnh muốn nảy sinh quan hệ với tôi, chính cô đã gọi điện để anh ta buông tha cho tôi.
Tôi bước nhanh đến, gọi: “Cô Mộc.”
Người phụ nữ đang đẩy Mộc Lan nghe tiếng tôi gọi thì dừng lại, Mộc Lan cũng nhìn về phía tôi, cười nhẹ: “Cô Sa cũng đến khám bệnh à?”
Tôi trả lời:
“Không phải, là cấp dưới của tôi bị ốm, tôi đi cùng cô ấy.”
“À.” Mộc Lan khẽ gật đầu. “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi khám xong rồi, chuẩn bị về.”
Tựa như cô ta không muốn cùng tôi nói thêm gì nữa.
Lúc ấy, tôi thật không tiện giữ cô ở lại.
Ngay lúc này, đột nhiên người phụ nữ đẩy xe lăn nhìn tôi nói: “Cô Sa, cô khuyên cô chủ một chút đi, ung thư cổ tử ©υиɠ mà không chịu chữa bệnh, đã thời kỳ cuối rồi.”
Tôi nhận ra, người phụ nữ này là quản lý ở tiệm áo cưới của Mộc Lan.
Hình như là họ Mã.
Ung thư cổ tử ©υиɠ? Tôi nhìn Mộc Lan, liền khẩn trương hẳn lên.
Mộc Lan lại vô cùng bình thản: “Đừng nghe cô ấy nói lung tung, không nghiêm trọng vậy đâu.”
Dù cô ta nói vậy tôi cũng không tin, tôi níu lấy Mộc Lan: “Cô đừng lừa tôi, bệnh của cô là thế nào?”
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ: “ Bệnh phụ khoa thông thường thôi.”
“Tôi không tin, mau cho tôi xem kết quả kiểm tra của cô.” Tôi thấy báo cáo kết quả đặt trên đùi cô ấy, liền cúi người cầm lên.
Lúc Mộc Lan nhận ra, muốn lấy lại, tờ báo cáo đã nằm trong tay tôi rồi.
Thấy tôi cầm báo cáo, vẻ mặt cô ta có chút không vui: “Mau trả tôi, cô Sa, đây là việc riêng của tôi.”
Tôi không để ý đến cô ta, mở báo cáo ra xem.
Bên trong viết rõ: “Ung thư cổ tử ©υиɠ, giai đoạn hai.”
Dù tôi không biết ý nghĩa của giai đoạn hai cũng có thể đoán được, đây hẳn là giai đoạn giữa rồi.
Tôi trả báo cáo cho Mộc Lan, có chút khó chịu: “Đã khám ra bệnh, tại sao không chữa trị?”
“Đây là chuyện của tôi.” Mộc Lan nắm chặt báo cáo trong tay, không thèm nhìn tôi, “Cô Sa, tôi có việc, đi trước.”
Lúc này, quản lý Mã không hài lòng nói: “Còn không phải vì tên khốn khϊếp Lý Trọng Mạnh kia, cô chủ vẫn luôn muốn có con với tên đó, kỳ thật đã sớm khám ra bệnh rồi nhưng vẫn nhất định không chịu chữa trị, vì chữa rồi không thể làm mẹ được nữa, cô ấy...”
Đến đây, quản lý Mã đã nói không nên lời.
“Là thật sao?” Tôi hỏi Mộc Lan.
Mộc Lan chỉ cúi đầu, nói: “Mã, tôi nói mà cô cũng không nghe, muốn bị đuổi việc sao?”
“Cô chủ, vì tôi thấy cô như vậy không đáng!”
Quản lý Mã bất bình mà phản bác.
Mộc Lan mím môi, bất đắc dĩ: “Cái gì mà đáng hay không đáng chứ, chỉ cần tôi nguyện ý, được hay không đều tốt cả.”
Cô nói xong, tự mình điều khiển xe lăn đi ra cổng.
Tôi đứng đấy, nghĩ đến rất nhiều chuyện trước đó, bỗng dưng nghĩ ra một ý.
Chắc hẳn Lý Trọng Mạnh cũng có tình cảm với Mộc Lan, anh ta cần một cơ hội để phát hiện ra thôi.
Tôi có thể giúp Mộc Lan, nếu thành công, thì cũng là giúp chính mình...
Mộc Lan vừa đi, tôi liền gọi điện cho Lý Trọng Mạnh, nói với anh ta,“tôi muốn gặp anh ta, có chuyện cần nói”.
Người đàn ông trả lời:
“Được, anh đang ở bệnh viện, em đến lúc nào cũng được.”
Có lẽ sau sự việc này,đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện cho anh ta đề nghị gặp mặt, tôi nhận ra giọng nói của Lý Trọng Mạnh qua điện thoại có vài phần vui vẻ.