Chương 76: Ngoài ý muốn

Edit: Việt Quất

Beta: Hoàng Lan

"Trước khi trở thành một người mẹ tốt, tôi muốn cô ấy thành phiên bản tốt hơn của chính mình."

Lời này của Trần Hoài Kiêu lấy được sự đồng tình của rất nhiều phụ nữ trên mạng, nhất là vài người đã kết hôn lên làm mẹ, rối rít tham gia thảo luận vào đề tài này, trong lúc nhất thời, độ hot tiếp tục lên cao.

Cư dân mạng cũng đã nhìn ra, mặc dù hai người Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân âm thầm phân cao thấp với nhau nhưng trên thực tế, quan hệ vợ chồng của bọn họ cũng không phải quan hệ giả trân như chính bọn họ đã nói.

Cho dù không có show ân ái “thơm thơm”, “cục cưng” như Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ, nhưng híp mắt nhìn động tác lén lút thường ngày của hai người cũng có thể nhìn ra tình yêu của bọn họ đối với nhau.

Ví dụ như mỗi sáng sớm thức dậy, Trần Hoài Kiêu sẽ tốn rất nhiều thời gian để pha trà cho Bạch Nhân uống, mỗi khi đưa cho cô đều là trà đã hãm vừa ấm rồi.

Nữa là ví như mỗi lần lúc Trần Hoài Kiêu gọi video hội nghị xong rất mệt mỏi, Bạch Nhân sẽ đi tới, giả bộ lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thế nhưng một tay lại đưa tới bóp vai cho anh.

Hai người này nào có phải là vợ chồng liên hôn plastic không có tình cảm chứ!

Giữa bọn họ ngọt tới bùng nổ, có được không!

Hơn nữa không phải cái kiểu ra sức show ân ái trước ống kính kia, giữa hai người bọn họ vốn không cần show, nơi nơi đều là vụn đường!

Show truyền hình thực tế thường sắp xếp một số trò chơi nhỏ để thử thách độ ăn ý, Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân luôn luôn lấy được điểm cao.

Mặc dù ngoài miệng hai người bọn họ cứ suốt ngày chê bai nhau, nhưng độ ăn ý của hai người của hai người là nhất, như thể trời sinh một đôi.

Nếu như không phải quen biết và sống chung trong một thời gian dài, hoàn toàn không thể có mức hiểu biết lẫn nhau gần như sinh đôi như vậy.

Mà hai cặp vợ chồng kia nhìn có vẻ thân mật, ngọt ngào nhưng trên phương diện ăn ý vô cùng tệ, lúc MC hỏi Lục Thâm: Thức ăn Vân Mạt Lỵ thích nhất, anh ta trả lời sai, thậm chí ngay cả sinh nhật của Vân Mạt Lỵ... cũng không hề biết.

Mặc dù trên mặt Vân Mạt Lỵ vẫn nở nụ cười nhưng nụ cười đã trở nên vô cùng gượng gạo.

Đêm khuya, Bạch Nhân ngủ mơ mơ màng màng thì lại một tiếng khóc ồn ào đánh thức.

Cô nhìn Trần Hoài Kiêu ở bên cạnh, dường như anh ngủ cũng không yên ổn lắm.

Tiếng ồn ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, Bạch Nhân che gối cố ngủ thêm một lát nhưng thực sự vẫn không chịu đựng được, nên khoác thêm áo khoác đi ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.

Hai người Vân Mạt Lỵ và Lục Thâm đang cãi nhau ở bên ban công chung.

Vào lúc này không có máy quay phim hướng về phía bọn họ, bọn họ nói chuyện cũng không hề kiềm chế ---

Giọng Vân Mạt Lỵ nức nở: "Hôm nay đúng là quá mất mặt! Sao ngay cả tôi thích cái gì anh cũng không biết thế! Ngay cả sinh nhật tôi mà anh cũng không biết!"

Lúc này Lục Thâm cũng không hề ân cần như ở trước ống kính, anh ta ngồi trên ghế nằm, nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi, uể oải nói: "Chuyện lớn bao nhiêu đâu."

Trong mắt anh ta, chuyện không lớn lắm nhưng trong mắt Vân Mạt Ly lại giống như trời sập xuống vậy: "Bây giờ trên mạng đã có người suy đoán, tôi và anh là giả vờ rồi đó! Anh nhìn thử Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu đi, giá trị ngọt ngào dân mạng bỏ phiếu cho bọn họ vượt qua cả chúng ta rồi!"

Trên Weibo của chương trình tạp kỹ này có bỏ phiếu giá trị ngọt ngào, dân cư mạng cho là đôi nào ngọt ngào nhất thì bỏ phiếu cho đôi đó, cuối cùng đôi được số phiếu cao nhất sẽ được bên quảng cáo tài trợ đi nghỉ dưỡng ở hải đảo.

Vân Mạt Lỵ khóc lóc kể lể: "Anh đã phá hủy tất cả những thứ này rồi!"

Nhìn Lục Thâm có vẻ đã không nhịn được, cau mày liếc cô ta một cái: "Cái gì mà nghỉ dưỡng ở hải đảo, quay xong kỳ này tôi phải chuẩn bị đi thu album ngay rồi, không có thời gian đi, giành được cũng vô ích."

"Nhưng tôi muốn lấy được cặp vợ chồng có giá trị ngọt ngào cao nhất! Tôi muốn tất cả các cô gái đều phải hâm mộ tôi!"

"Có ý nghĩa gì ư, tất cả những thứ này là thật hay giả, trong lòng cô tự rõ nhất."

Vân Mạt Lỵ ứa nước mắt nhìn anh ta: "Lục Thâm, không phải trước lúc tới chúng ta đã bàn xong rồi sao, album mới anh sắp thu, nhà họ Vân sẽ trả tiền, nhưng anh phải đi tham gia “Mùa hè tình yêu”cùng tôi, tôi muốn gì thì phải được đó."

"Nhưng cô cũng không nói, tương lai, con của tôi sẽ mang họ Vân." Trên mặt Lục Thâm lộ ra mấy phần giận dữ.

Vân Mạt Lỵ cảm thấy không thể hiểu được, nói với vẻ đương nhiên: "Anh ở rể nhà họ Vân chúng tôi, đương nhiên con chúng ta phải họ Vân rồi!"

Nhắc tới đây, rốt cuộc Lục Thâm không thể kiềm chế cảm xúc được nữa: "Tôi ở rể nhà họ Vân các người, cô còn mặt mũi mà nói ư. Nếu không phải ban đầu cô khóc lóc ầm ĩ, dùng quyền thế, tài nguyên của nhà họ Vân các người uy hϊếp tôi, nếu như tôi không lấy cô thì sẽ phong sát tôi vĩnh viễn, khiến tôi không lăn lộn nổi trong giới giải trí này... bây giờ cô còn mặt mũi nói tôi ở rể ư!"

Vân Mạt Lỵ khó tin nhìn anh ta: "Giờ anh đi lật lại nợ cũ với tôi thì có tác dụng sao, chẳng lẽ nửa năm sau khi cưới, nhà chúng tôi không đưa anh tài nguyên ư? Album mới anh sắp thu, chúng tôi mời cho anh thầy hòa âm giỏi nhất ở nước ngoài và người chế tác nổi tiếng trong giới. Chuyện anh gây ra lần trước và scandal với những sao nữ khác cũng là nhà chúng tôi chùi đít cho anh, anh... anh còn muốn thế nào nữa!"

Lục Thâm lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi vốn không cần nhà họ Vân các người, dựa vào thực lực của chính tôi cũng có thể nổi tiếng. Kết hôn với cô, tôi mất gần như nửa số fan hâm mộ thoát fan, những thứ này đều là cô thiếu tôi."

"Anh... anh còn dám oán tôi!"

Lục Thâm đã nói, dứt khoát nói luôn trong một lần cho sảng khoái: "Tôi ghét nhất show ân ái gì đó với cô trước máy quay, vì để thỏa mãn lòng hư vinh của cô, cô coi tôi giống như nô ɭệ mà sai hạch! Như Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân nhà người ta kia mới là vợ chồng bình thường, chúng ta thế này thì gọi là cái thá gì, nói trắng ra là kỹ năng diễn xuất còn không bằng đôi Trương Đạc và Lâm Thiến Tích kia nữa! Cô cho là fan hâm mộ trên mạng không nhìn ra được sao!"

Vân Mạt Lỵ giận tới mặt đỏ căng ra, cả người phát run, ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được.

...

Bạch Nhân nghe thấy hai người cãi nhau, cảm thấy chuyện riêng của nhà giàu này không tiện quấy rầy, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì đúng lúc Vân Mạt Lỵ quay đầu nhìn thấy cô: "Bạch Nhân! Cô ở trong đây làm cái gì!"

Bạch Nhân quay đầu lại, lịch sự nói: "Đi ngang qua nên vô tình quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi."

Vân Mạt Lỵ đang một bụng lửa giận không có chỗ nào trút, nhưng cũng không thể trút toàn bộ lên đầu Lục Thâm, vừa thấy Bạch Nhân, cô ta tự nhiên tìm được nơi trút giận: "Bạch Nhân, không phải cô nghe lén tôi và Lục Thâm nói chuyện đó chứ, cô đã nghe được cái gì rồi!"

Bạch Nhân thấy cô ta chất vấn không chút kiêng nể như vậy, đương nhiên cũng tỏ ra không hề dễ chọc, mặt cô không thay đổi nói: "Cái gì nên nghe được thì đã nghe được rồi, có điều không phải nghe lén mà là nghe quang minh chính đại."

Vân Mạt Lỵ nghe cô nói như vậy, lại tức giận nói: "Cô có biết lịch sự hay không, nghe người khác nói chuyện riêng tư thì nên tránh đi chứ, đối nhân xử thế tệ như vậy, bảo sao có cả mớ tin xấu của cô trong giới giải trí."

Bạch Nhân cười lạnh: "Nửa đêm ầm ĩ hét lớn ở ban công ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, rốt cuộc là ai mới là người không biết đối nhân xử thế đây."

"Cô...!"

Vân Mạt Lỵ nói xong thì muốn tiến lên tranh luận với cô, Lục Thâm lập tức nắm chặt cổ tay cô ta, không khỏi phân trần rồi túm cô ta về phía phòng.

"Lục Thâm, anh làm cái gì thế, anh cứ phải đi giúp người ngoài đối phó với tôi sao!" Vân Mạt Lỵ tức nổ phổi, nói không lựa lời: "Tôi đã sớm nhìn ra rồi! Anh cứ luôn cố ý hoặc vô tình nhìn cô ta, nói thật ra xem, có phải anh với cô ta có cái gì hay không!"

"Cô ngại chưa đủ bẽ mặt à!" Lục Thâm lật đật phân bua kéo mạnh Vân Mạt Lỵ về phòng, gật đầu xin lỗi với Bạch Nhân.

...

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Bạch Nhân về phòng mình, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu vẫn đang ngủ, cô ghé vào mặt anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mày và hốc mắt phóng khoáng của anh.

Mấy năm nay, vẻ ngoài của anh gần như không có thay đổi gì quá lớn, giống như đúc với anh chàng thiếu niên mà Bạch Nhân cất giấu trong lòng.

Nhìn thấy anh, khóe miệng cô lại không kìm được mà tràn ra ý cười.

Mặc kệ Trần Hoài Kiêu nói cô cố chấp cũng được, thực dụng cũng xong, cô muốn lấy được thứ gì đó cho anh thì nhất định phải lấy được.

Cô quyết không thể để Trần Hoài Kiêu vì cô mà mất đi tất cả thứ vốn nên thuộc về anh được.

Bạch Nhân bưng mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Trần Hoài Kiêu đang trong cơn mơ màng nên hơi chậm chạp, có lẽ là vì hôm nay vừa quay chương trình vừa phải xử lý chuyện công ty qua mạng, cho nên anh rất mệt mỏi, Bạch Nhân hôn anh rất lâu, cuối cùng người này mới dần có phản ứng, nắm lấy thắt lưng cô theo bản năng, nhiệt tình đáp lại.

Lúc này Bạch Nhân không bày trò nhiều mà vào việc luôn, Trần Hoài Kiêu bị kí©h thí©ɧ đột ngột, theo bản năng đưa tay ra sờ tủ đầu giường, muốn tìm cái gì đó.

Bạch Nhân kéo tay anh lại, dịu dàng nói bên tai anh: "Em vứt hết rồi."

Trần Hoài Kiêu nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng dưới thế tấn công của cô, anh lại không có sức đẩy cô ra: "Em... điên rồi."

"Em không hề, em biết rất rõ mình đang làm gì."

"Đứng trên đỉnh chòm sao sẽ gặt hái được rất nhiều hạnh phúc, em muốn tự tay hủy diệt tất cả những thứ này sao?"

"Trần Hoài Kiêu, em đã hái sao rồi." Bạch Nhân cắn môi anh, chặn lời anh lại: "Cũng đã gặt hái được rất nhiều hạnh phúc, ví như vào giờ phút này, ví như mỗi mỗi lần anh hít thở bên tai em."

Trần Hoài Kiêu nghe cô tỏ tình chân thành, sóng lòng dâng trào cuồn cuộn.

Đối với Trần Hoài Kiêu, nếu như tình cảm và lý trí xảy ra mâu thuẫn, vậy thì anh nhất định sẽ không chút do dự chọn vế sau, nhưng trên người Bạch Nhân, vế trước vĩnh viễn chiếm ưu thế.

Anh đè cô dưới người, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.

Bên tai có mười nghìn âm thanh đều đang nói với anh rằng không được, nhưng cái âm thanh duy nhất kia lại nói: chỉ một lần thôi.

...

Buổi sáng hôm sau, Bạch Nhân nghe tiếng người đàn ông bên cạnh ngồi dậy, mơ màng nhoài qua, lẩm bẩm một tiếng: "Khát."

Rất nhanh sau đó đã có nước ấm đưa tới bên miệng.

Cô xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ngồi dậy, đang định uống nước thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chợt bừng tỉnh, giật lấy cốc nước Trần Hoài Kiêu đưa tơi kiểm tra cẩn thận một lần.

Cô rất sợ anh sẽ pha thuốc tránh thai vào trong nước cho cô uống.

Trần Hoài Kiêu mặc áo sơ mi trắng dáng ôm vừa người, vừa cài cúc ống tay áo, vừa nói: "Em coi anh là hạng người gì thế?"

Bạch Nhân hừ nhẹ: "Loại cáo giá như anh, ai mà biết được."

"Kiểu thuốc tổn hại đến cơ thể kia, anh sẽ không cho em uống." Trần Hoài Kiêu thản nhiên nói: "Tối qua là anh nhất thời kích động, mà coi như nếu có chuyện gì thật, vậy thì anh sẽ dốc sức gánh chịu."

Bạch Nhân nghe anh nói như vậy, yên tâm uống ừng ực một ngụm nước lớn: "Anh chịu rồi à?"

"Anh đã tra, tối hôm qua là kỳ an toàn, lần sau không được phá lệ."

"Em cũng không tin lần sau anh sẽ không phá lệ." Cô hiểu rất rõ Trần Hoài Kiêu, cái gì anh cũng có thể nhẫn nhịn, cũng có thể chịu đựng, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ là lời nói đầu môi, anh không có cách nào kháng cự.

"Trần Hoài Kiêu, em khuyên anh đừng giãy giụa vùng vẫy nữa."

"Bạch Nhân, anh cũng khuyên em đừng yêu đương nữa, hãy lấy sự nghiệp làm trọng đi."

Hai người nói qua lại mấy phút, Bạch Nhân phất tay một cái, lười nói nhảm với anh, dù sao chuyện muốn có em bé là một trận kháng chiến trường kỳ, cô cũng không nghĩ một lần đã thành công.

Cô lê váy ngủ dài đi tới nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, trang điểm.

"Đúng rồi anh, hôm qua anh có nghe được đôi thần tượng cãi nhau không?"

"Không có, tối hôm qua xong việc mệt quá rồi."

"Mệt quá rồi mà anh còn..." Bạch Nhân không nói nhìn anh: "Còn tới ba lần."

Trần Hoài Kiêu đi tới bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon gầy của cô từ đằng sau, dịu dàng cạ nhẹ cần cổ cô: "Tối hôm qua giờ đủ trò với anh, bây giờ người xấu lại tố cáo trước à?"

"..."