Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 71: Nghìn vàng không đổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Đu Đủ xanh 18 tuổi

Beta: Hoàng Lan

Cảnh cuối cùng ở núi Minh Phong rốt cuộc cũng xong.

Những cảnh quay tiếp theo cơ bản đều trong nhà, phần diễn còn lại cũng không nhiều lắm, tiến độ không cần gấp gáp.

Vì vậy đoàn phim cho các diễn viên một kỳ nghỉ ngắn ngày, để bọn họ quay về nghỉ ngơi, giảm bớt áp lực của mấy ngày liền làm việc ráo riết ở bãi trượt tuyết.

Trần Hoài Kiêu dĩ nhiên không được nghỉ, việc công ty chất chồng như núi còn chờ anh giải quyết.

Bạch Nhân nhín chút thời gian đến truyền thông Xán Tinh.

Thông minh như cô, sau chuyện Thẩm Bân vì chiếc nhẫn ngọc lục bảo mà bị sa thải, cô đã đoán được tên đàn ông chó này vì không muốn ly hôn đã lấy chuyện truyền thông Xán Tinh phá sản ra để ngụy trang.

Mỗi ngày anh đi họp chỗ này, đi dự lễ trao giải chỗ kia, nửa điểm giống với bộ dạng sếp lớn sa sút vì phá sản cũng không có.

Quả nhiên, Bạch Nhân "tuần tra" từ lầu một đến lầu năm, nơi làm việc từng trống trải đã lại ngồi đông nghịt người, không ít người còn bày ở chỗ làm việc ảnh chụp chung trong khung cảnh trời xanh biển rộng ở Maldives.

Hóa ra Trần Hoài Kiêu cho bọn họ kỳ nghỉ hưởng lương, sau đó giả dạng thành dáng vẻ công việc điều hiu, nhân viên nghỉ việc.

Tuy Bạch Nhân đã nguôi ngoai chuyện Tần Dao, nhưng chuyện cả công ty hùa lại gạt cô này, cô vẫn muốn đi tìm Trần Hoài Kiêu tính sổ.

Vì không ly hôn, sếp tổng nào đó ngay cả mặt mũi cũng không thèm giữ!

Nói dối đến cả như vậy, còn cho toàn bộ nhân viên đi Maldives nghỉ phép có lương. Anh ta nhiều tiền quá đến phát hoảng rồi à.

Bạch Nhân không báo với ai, ngay cả ở quầy tiếp tân cũng không báo trước, đi thẳng thang máy đến văn phòng của Trần Hoài Kiêu.

Cô thư ký ngồi ngoài cửa nhìn thấy Bạch Nhân đến, kích động đứng dậy đón tiếp: "Chào bà chủ!"

Từ sau khi Trần Hoài Kiêu tuyên bố, bây giờ cả công ty đều biết Bạch Nhân là vợ ông chủ, thái độ đối với cô so với đối với Trần Hoài Kiêu còn muốn kính trọng hơn trăm lần.

Trần Hoài Kiêu yêu chiều Bạch Nhân đến vô độ, bọn họ dù có dám không chu toàn với Trần Hoài Kiêu cũng không dám sơ suất với Bạch Nhân.

"Trần Hoài Kiêu có ở văn phòng không?"

"À, dạ có, bà chủ."

Bạch Nhân nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô thư ký, lại hỏi: "Tiếp khách hả, tôi ở đây chờ một lát."

Nói xong, cô thuận tiện ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.

Cô trợ lý vôi vả rót cho cô một cốc nước ấm, chốc chốc lại liếc nhìn căn phòng nghỉ một cái, sắc mặt như có điều gì bất an, làm cho Bạch Nhân sinh nghi: "Có phải ông Trần đang gặp khách không?"

"Dạ, không phải."

Cô trợ lý ậm ừ, thật lâu sau, rốt cuộc mới có quyết tâm, nói khẽ vào tai Bạch Nhân: "Bà chủ, là Tần Dao đến."

"Hả?"

Cô trợ lý rất muốn được sống, nói: "Cô ta đã hẹn trước tầm nửa tháng, sếp vẫn không gặp. Hôm nay cô ta khóc lóc ầm ĩ, nhất định phải gặp sếp cho bằng được. Ở bên ngoài ầm ĩ còn ra thể thống gì, tôi chỉ có thể tự ý dẫn cô ta đến.

Bạch Nhân mỉm cười, thong thả nói: "Không sao, tôi tin anh ấy."

"Vậy thì tốt rồi."

Cô trợ lý còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Bạch Nhân đặt cái cốc xuống bất thình lình: "Tôi muốn vào phòng sinh hoạt, mở cửa hộ tôi."

Trái tim cô trợ lý run rẩy, vội vàng mở cửa phòng sinh hoạt cho Bạch Nhân.

Căn phòng sinh hoạt này thông với phòng làm việc của Trần Hoài Kiêu.

Bình thường nhóm nhân viên chỉ có thể vào văn phòng của anh, phòng sinh hoạt là không gian sống cá nhân của Trần Hoài Kiêu, chỉ có Bạch Nhân mới có thể vào.

Sau khi trợ lý đưa Bạch Nhân vào phòng sinh hoạt, đã thấy cô ghé tai vào cánh cửa ngăn cách với phòng làm việc nghe lén.

"..."

Bà chủ quả nhiên vô cùng "tin tưởng" Trần tổng.

*

Cách cửa kia thật sự cách âm, Bạch Nhân chẳng nghe được gì, cô đơn giản hé cửa ra thành một khe, xuyên qua kẽ hở đó, cuối cùng có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.

"Tần Dao, nói thật cho tôi biết, người trước kia, thật sự là cô?"

"Anh có ý gì? Có chứng cứ gì sao?"

Giọng nói của Trần Hoài Kiêu vẫn bình tĩnh lạnh lùng trước sau như một, không mang theo cảm xúc: "Không cần chứng cứ gì cả, chỉ cảm thấy cô không giống cô ấy lắm."

"Anh... anh còn có thể nhớ rõ cô ta lúc đó... không, dáng vẻ của em lúc đó sao?"

Đầu ngón tay Trần Hoài Kiêu tùy tiện xoay cây bút máy bằng sứ đen, gõ nhè nhẹ: "Vậy còn cô, cô nhớ câu đầu tiên cô nói với tôi là gì không?"

Ánh mắt Tần Dao tránh né: "Chuyện lâu như vậy rồi, sao em nhớ nổi."

"Nhưng tôi mãi mãi cũng không quên."

Anh sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng buổi tối ảm đạm hôm ấy, một mình chạy đến vườn bồ câu sau nhà tang lễ, núp dưới bóng cây, miệng cắn lấy cổ tay mà khóc.

Một cô bé con để tóc mái, mặc đồng phục học sinh im lặng dõi theo anh thật lâu, lúc này mới đi tới, câu đầu tiên mở miệng ra nói với anh là: "Anh đứng lên mà khóc."

Trần Hoài Kiêu xoay đầu lại nhìn cô bé con trong mắt lóe ra vẻ cứng cỏi: "Mặc kệ là làm gì, đều phải đứng lên, không phải sợ."

...

Tần Dao không biết chuyện này, hỏi anh ngay: "Trần Hoài Kiêu, anh bắt đầu nghi ngờ em từ khi nào?"

"Hồi trung học, cô nói với tôi cô là cô ấy, tôi rất phấn khởi, mặc dù lúc đó nhỏ quá, không có tình cảm gì sâu sắc, nhưng cô ấy là người duy nhất tôi mở lòng, là người biết dáng vẻ chân thật nhất của tôi."

Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nhìn cô ta: "Lần này cô trở về từng hành vi cử chỉ, đều trái ngược hoàn toàn với sự tồn tại của cô trong lòng tôi. Tôi thậm chí còn tự nói với mình, giang sơn dễ đổi, bản tính có lẽ cũng sẽ chuyển dời. Bởi vì sao từng này năm, tôi không biết cô ấy đã phải trải qua chuyện gì... mãi cho đến khi tôi điều tra mẹ cô, lúc này mới càng chắc chắn, cô vốn dĩ không phải là cô bé ấy."

Tần Dao run rẩy lùi về sau hai bước, va vào chiếc bình hoa men ngọc cao đến nửa người đặt trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy.

Tựa như tỉnh lại từ giấc mộng đêm hè mà cô ta tự thêu dệt nên.

"Buồn cười, cô sao lại có thể là cô ấy." Trần Hoài Kiêu lắc lắc đầu, nở nụ cười tự giễu: "Sao cô xứng là cô ấy."

Giọng Tần Dao run rẩy, cắn răng nói: "Trần Hoài Kiêu, cô ta sống chết cũng không biết, nói không chừng đã chết từ đời nào rồi! Anh cho là mình còn có thể tìm được cô ta sao! Anh mãi mãi cũng sẽ không tìm được!"

"Cô sai rồi, tôi sẽ không tìm cô ấy, cũng không cần thiết."

Tần Dao kinh ngạc: "Vì, vì sao? Cô ta không phải người trong lòng anh sao? Anh không tìm cô ta ôn lại chuyện cũ?"

"Tôi không cần ai ôn lại mộng cũ. Người trước mắt, chính là người trong lòng."

*

Bạch Nhân ngẩn ngơ bước ra khỏi phòng khách, chị gái trợ lý thấy sắc mặt cô không mấy tốt, sợ cô nghe được chuyện gì không hay, vội vàng đến đón: "Bà chủ, bà không có việc gì chứ? Trần tổng ngài ấy..."

Bạch Nhân khoát tay: Không có gì, chỉ là tựa như nhớ lại một chuyện hồi còn rất nhỏ."

Ký ức này cô gần như đã quên lãng, lại vì cuộc nói chuyện của Trần Hoài Kiêu mà trở về.

Công viên bồ câu.

Mấy ngày mẹ cô qua đời này cô vẫn thường đi đến công viên bồ câu.

Bạch Nhân bé bỏng của năm sáu tuổi ấy, đoạn thời gian ấy mỗi ngày dường như đều không muốn về nhà, ở nơi gần mẹ nhất, trốn tránh cả thế giới.

Ba đã đưa dì kia và chị gái về nhà, cô cơ bản không muốn trở về đối diện với họ.

Sau đó ở công viên bồ câu cô gặp được một anh trai vừa mất mẹ, cao hơn cô một chút, cũng lớn hơn cô một chút.

Cô gặp anh vài lần, lần nào anh cũng một mình trốn dưới bộ cây mà khóc trộm.

Bạch Nhân bầu bạn với anh vài ngày, hai người cho bồ câu ăn, đẩy xích đu, trò chuyện về mẹ.

Cụ thể là tâm tình chuyện gì, thật sự giờ Bạch Nhân cũng không nhớ nổi câu nào, ngay cả dáng vẻ của anh, ký ức đều đã mơ hồ, khi đó cô so với anh còn nhỏ hơn vài tuổi.

Sau đó, Bạch Nhân bị ba đưa về nhà bà ngoại, đi đột xuất, thậm chí cũng không có cơ hội đến công viên bồ câu nói lời tạm biệt cùng anh chàng kia.

Hình như anh chàng còn hứa hẹn với cô, lần sau gặp mặt sẽ mang cho cô kẹo chocolate nhập khẩu rất ngon.

Nhưng không có lần sau. Bạch Nhân xuống miền, đi hẳn hơn mười năm không trở về.

Lại không biết anh chàng cao ráo kia chờ cô ở công viên bồ câu, chờ rất nhiều năm.

...

Bạch Nhân đứng bên cửa sổ sát sàn bên trong quán cà phê ở lầu ba, nhìn màn đêm buông xuống giữa chốn phố thị phồn hoa đèn đuốc rực rỡ.

Trần Hoài Kiêu bận rộn công việc buổi chiều xong, nghe nói Bạch Nhân một mình ở lầu ba uống cà phê chiều, anh vội vàng đi xuống, bước vào quán cà phê.

"Vừa nghe trợ lý báo em đến." Trần Hoài Kiêu ngồi đến trước mặt cô, vội vàng thú nhận: "Tần Dao đến tìm anh, nhưng anh cam đoan đây là lần cuối cùng."

Bạch Nhân nhún vai: "Em cũng không hỏi anh, anh giải thích cái gì."

"Vì trước kia nói quá ít, hiểu lầm quá sâu cho nên vẫn luôn khó hóa giải." Trần Hoài Kiêu nhìn cô thật sâu: Từ đây về sau, mỗi ngày anh đều sẽ tỏ bày cùng em, mãi cho đến ngày anh không còn có thể mở miệng nói chuyện."

Bạch Nhân nở nụ cười: "Vậy ai chịu cho nổi."

"Chịu không nổi cũng phải chịu."

Bạch Nhân đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài. Trần Hoài Kiêu đi đến bên cạnh cô, cùng cô sóng vai.

Những hạt tuyết đầu mùa của năm nay lả tả rơi xuống.

Bạch Nhân lại cúi đầu nở nụ cười.

Đáy mắt Trần Hoài Kiêu tràn ngập dịu dàng: "Cười cái gì?"

"Anh trai, ở công viên bồ câu, anh nói lần sau mời em ăn kẹo chocolate Nga nhập khẩu, em còn cơ hội ăn không?"

Đáy mắt Trần Hoài Kiêu xẹt qua một tia kinh ngạc: "?"

"Xin chào Trần Hoài Kiêu ngốc xít, rất ngốc!" Tiếng cười Bạch Nhân lại càng trong veo xán lạn, cô dùng sức vỗ ngực anh: "Vậy mà không nhận ra em!"

Trần Hoài Kiêu nhéo cổ tay cô, kéo cô lại gần mình, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của cô. Theo ánh mắt cô, tựa hồ tìm lại được chút gì đó cô bé năm nào để lại cho anh.

Đó là sự kiên định và dũng cảm mà nhiều năm anh nhớ mãi không quên.

Hóa ra người trong lòng, cũng là người trước mắt.

Cửa thang máy ở phòng riêng trên tầng cao nhất mở ra, Trần Hoài Kiêu bế thẳng Bạch Nhân, mở cửa phòng ngủ.

Đêm nay, trăng sáng dịu dàng chiếu soi nghìn dặm núi tuyết trắng xóa không bờ bến. Bạch Nhân tựa lưng vào bức tường kính sát đất, đầu ngửa ra sau, mu bàn chân duỗi thẳng, rơi xuống giữa bầu trời bạt ngàn tuyết bay.

...

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu đi đến biệt thự ven hồ của ông cụ Trần.

Ông cụ Trần cho người giúp việc làm một bàn thức ăn thơm ngào ngạt. Đều là những món ăn dân dã của miền Nam, còn có cá ông tự câu được, mang kho tàu và hấp.

Bạch Nhân theo sau Trần Hoài Kiêu, lúng ta lúng túng bước vào, không nói nên lời.

Trần Hoài Kiêu thấy cô lề mề ở cửa, vì vậy nắm lấy tay cô, dắt vào nhà, như cũ lễ phép gọi to: "Ông nội."

Tình cảm hai người cũng thật nhẹ nhàng tự nhiên.

Ông cụ Trần lướt qua Trần Hoài Kiêu, nhìn đến Bạch Nhân ở phía sau lưng anh: "Nhóc Bạch, còn giận ông?"

Bạch Nhân cũng rất có tính tình, trả lời: "Ông nói đi, ông lừa con nhiều năm như vậy."

"Ha? Vì chuyện này?"

Ông vốn tưởng, con nhóc Bạch để ý chuyện ông gọi Tần Dao về, ý đồ phá hoại hôn nhân của cô và Trần Hoài Kiêu.

Lại không ngờ chuyện con nhóc con canh cánh trong lòng... lại là từng này năm ông đối tốt với cô, tất cả đều là có lòng riêng kín kẽ.

"Ông chưa từng nói những năm này ông đối tốt giúp đỡ con đều vì ông cảm thấy được... con là người thích hợp nhất với Trần Hoài Kiêu, ông muốn con trợ giúp sự nghiệp của anh ấy."

Ông cụ Trần từ từ giơ tay lên, bảo quản gia và người giúp việc ở xung quanh ra ngoài, nói với Bạch Nhân: "Nhóc con Bạch, con so với ai đều rõ ràng hơn, ông là người làm ăn, sẽ không vô duyên vô cớ tốt với ai. Con hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao, ông đây sẽ không giải thích với con."

Bạch Nhân buồn bã không nói.

Cô sẽ không đòi ông cụ Trần giải thích. Dù là năm đó ông có lòng riêng, nhưng nếu không có ông, sẽ không có cô của ngày hôm nay. Đừng nói đến báo thù, cũng không chắc có thể sống sót đàng hoàng.

Bên dưới bàn, cô cảm giác được một bàn tay lớn rám nháp, nắm chặt lấy tay cô, dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy cô.

Trần Hoài Kiêu nhìn cô, tựa như tiếp thêm cho cô sức mạnh.

"Hôm nay gọi các con qua đây, không phải vì chuyện của nhóc con Bạch." Ông cụ Trần tiếp tục nói: "Lần trước con truy hỏi muốn nghe chuyện mẹ của Trần Hoài Kiêu, dù ông không nói, lấy cái tính tình quật cường giống nhau như đúc này của hai con, sớm muộn gì cũng tra ra, không bằng tự ông nói với các con."

Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu nhìn chằm chặp ông cụ.

Bọn họ chính là vì chuyện này mà đến.

Ông cụ thở dài một tiếng: "Thật ra cũng không phải chuyện gì không thể phơi bày, sở dĩ vẫn che giấu, ai cũng không cho nhắc đến, là hận thù của ông già này, mãi mãi không thể buông."

"Thù hận?" Trần Hoài Kiêu nhíu mày, khó hiểu nhìn ông cụ Trần: "Ông nội, đây là ý gì?"

"Con không hiếu kỳ, vì sao từ nhỏ đến lớn con không có mẹ, mà cũng không có ba?"

"Ông nói sức khỏe ba không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở Mỹ." Trần Hoài Kiêu đè thấp giọng: "Mẹ... trước con nghe thím Dương, người giúp việc cũ trong nhà nói qua một lần, nói mẹ con chết vì tai nạn giao thông."

Nhắc đến chuyện này, Bạch Nhân tinh ý nhận ra, đôi bàn tay nhăn nheo của ông cụ run lên: "Mẹ con tên là Lâm Bạch Nhi, năm đó cũng vang danh khắp trời nam đất bắc, là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Dung nhan rạng rỡ hiếm thấy của cô ta làm đổ vô số người, ba của con, cũng là một trong số đó."

"Sau đó ba con đưa cô ta vào nhà, nói với ông, đời này, không phải cô ta thì không cưới. Lúc đó ông đã chọn cho ba con một cô gái xứng đôi về gia thế dòng dõi. Nhưng ba con lại cố chấp kết hôn với mẹ con, ai khuyên cũng không được, ầm ĩ với ông tận gần nửa năm, ông cũng đồng ý."

"Đây là quyết định làm ông hối tiếc nhất đời." Ông cụ nắm chặt tay thành nắm, đau lòng không nói nên lời. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, mỗi khi ông nhớ đến vẫn không thể nào buông.

"Sau khi vào nhà họ Trần, mẹ con cũng không có chỗ đứng trong giới giải trí, nhất là sau khi sinh con ra, giới giải trí người mới như nước triều... Xu hướng ăn khách cũng biến chuyển theo từng ngày. Mà cô ta cũng không chấp nhận được, còn lúc nào cũng nghĩ tái xuất, lấy lại được huy hoàng của năm đó."

Khóe miệng ông cụ Trần lộ ra ý cười hoang đường: "Cô ta không muốn thừa nhận thời của cô ta đã trôi vào dĩ vãng."

"Cho nên mẹ con vì chuyện này nên mới tự sát?"

"Tự sát?" Ông cụ Trần hừ một tiếng, anh mắt bỗng lạnh xuống, lạnh thấu xương: "Cô ta là mưu sát!"

Hai chữ này, làm cho cả Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu cùng lúc rùng mình.

"Sự nghiệp không thuận lợi, trầm cảm sau sinh, phương diện tinh thần của mẹ con đã không ổn, đối với ba con lại oán trách nặng nề đủ đường, oán hận, trách nó làm chậm trễ sự nghiệp của cô ta, cũng trách con sinh ra làm cho cô ta bỏ lỡ mất thời kỳ tốt nhất."

Ông cụ lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ba con là đồ không có triển vọng. Yên cô ta đến điên rồi, nó tự sát cũng theo cùng, điên sao cũng điên theo... Sau đó ông đem con còn nhỏ về nuôi bên người, tránh xa người đàn bà điên kia. Đêm giao thừa, bọn họ lái xe về nhà cũ mừng năm mới, ông không biết tình huống trên xe thế nào, nhưng cũng đoán được, người đàn bà kia lại nổi điên trên xe. Cuối cùng chiếc xe lao khỏi sườn núi, cô ta chết ngay tại chỗ, mà ba con...

Ông cụ đau thấu tận tim, dùng cây gậy dí dí trên mặt đất: "Tính mệnh nó như chỉ mành treo chuông, cấp cứu một ngày một đêm trong bệnh viện, cuối cùng... thành người thực vật."

Bạch Nhân nhìn về phía Trần Hoài Kiêu, đáy mắt anh cật lực áp chế vẻ khổ sở: "Chuyện này... chuyện này con cũng không nhớ rõ."

"Không phải con không nhớ rõ, con chưa từng biết. Ông không cho người đàn bà kia nổi điên trước mặt con, mang con về nuôi ở nhà cũ, ngăn không cho tiếp xúc với cô ta nên dĩ nhiên con không biết." Ông cụ Trần nói xong một tràng chuyện đau khổ nhất đó, tâm tình dường như cũng ổn thỏa lại: "Ông mang ba con sang Mỹ an dưỡng, tiền tiêu không đếm xuể chỉ để duy trì tính mạng nó. Nhưng người sống như vậy, có khác gì với chết đi."

Bạch Nhân nhìn ông, hỏi: "Đây là lý do ông oán hận mẹ Trần Hoài Kiêu, thậm chí không cho anh ấy đi cúng tế bà?"

"Đây cũng là lý do ông muốn nó có thể tự khống chế bản thân. Thật lòng yêu nhau cuối cùng oán hận lẫn nhau. Khi mà cái gọi là tình yêu mất đi sắc màu, chỉ còn lại cuộc sống chân thật, loại khổ sở này, lại còn đáng sợ hơn so với tình cảm giả tạo để đổi lấy lợi lộc." Ông cụ khăng khăng nói: "Chỉ có lợi ích mới là một là mối quan hệ hôn nhân đáng tin cậy nhất."

Trần Hoài Kiêu đang muốn phản đối, ông cụ Trần giơ tay lên: "Ông nói xong rồi. Bữa cơm hôm nay, nói vậy mấy đứa ăn cũng không vô nữa. Yên tâm, sau này ông sẽ không ngăn cản mấy đứa nữa, có điều Trần Hoài Kiêu,... Ở chỗ của ông, người đẹp và giang sơn, con chỉ có thể chọn một."

Bạch Nhân nhìn Trần Hoài Kiêu.

Đây là việc lựa chọn mà cô không muốn chứng kiến nhất. Cô không muốn vì cô mà Trần Hoài Kiêu mất đi những gì vốn dĩ thuộc về anh, hơn nữa còn là tương lai tươi sáng nằm trong lòng bàn tay.

Việc này rất không đáng.

Đối với một cô gái có hoàn cảnh trưởng thành như Bạch Nhân mà nói, chuyện gì cũng không qua được tương lai và triển vọng xán lạn.

Nhưng Trần Hoài Kiêu lại không chút do dự mà cầm lấy tay Bạch Nhân, cô càng tránh anh lại càng dùng lực mà nắm, cùng cô mười ngón đan chặt.

"Ông nội, từ ngày kết hôn, con cũng đã lựa chọn. Từ đầu đến cuối, trước sau như một, con đều chọn cô ấy."

...

Trần Hoài Kiêu nắm tay Bạch Nhân rời khỏi căn biệt thự ven hồ, trên trời tuyết bay lất phất.

Bạch Nhân kéo tay áo Trần Hoài Kiêu: "Thiệt thòi quá."

Trần Hoài Kiêu cũng thở dài một tiếng: "Đúng vậy, mất mát lớn."

Cô buông anh ra, sau đó đẩy anh một phen: "Hối hận thì quay ngược lại, chắc ông nội còn vui vẻ vô cùng."

Trần Hoài Kiêu thuận thế ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Nhân, nâng gương mặt tinh tế của cô lên, cũng không làm gì khác mà chỉ nhìn cô.

"Nhìn cái gì đó?"

"Nhìn xem bà Trần là của lạ hiếm thấy gì, có đáng giá đến dùng tập đoàn nhà họ Trần giang sơn nghìn dặm mà đổi không?"

Bạch Nhân hừ mạnh một tiếng: "Thấy đáng không? Chỉ là một cái đuôi sam tầm thường thôi."

"Ừ, một cái đuôi sam tầm thường."

Màu của tuyết và ánh trăng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tuyệt sắc trên trần của cô. Đôi môi mỏng của Trần Hoài Kiêu nâng lên, dịu dàng hôn cô_________

"Nhưng cái đuôi sam này của Trần Hoài Kiêu, nghìn vàng không đổi."

________________

HOÀN CHÍNH VĂN
« Chương TrướcChương Tiếp »