Chương 66: Giảng hòa

Edit: Mít

Beta: Hoàng Lan

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn đối với Bạch Nhân, Thẩm Bân cầm chiếc nhẫn lục bảo có liên quan tới hạnh phúc cả đời anh ta, mặt đầy mồ hôi đi vào thang máy, nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Trần Hoài Kiêu xuống lầu dùng cơm.

Thẩm Bân sợ tới mức vội vàng giấu nhẫn sau lưng, chột dạ nói một tiếng: “Kiêu... Trần tổng!”

Nếu như anh ta không chột dạ như vậy, có thể Trần Hoài Kiêu sẽ không chú ý tới anh ta.

Nhưng mồ hôi anh ta chảy ròng ròng, làm Trần Hoài Kiêu càng hoài nghi trong lòng: “Cậu cầm cái gì trong tay?”

"Tôi không giấu cái gì cả, không có không có.”

Trần Hoài Kiêu vốn tính đa nghi, dùng giọng nói bình tĩnh như không: “Lấy ra.”

Thẩm Bân thực sự không dám chống đối anh, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mang nhẫn lục bảo ra.

Vừa nhìn thấy nhẫn, sắc mặt Trần Hoài Kiêu lập tức lạnh hẳn xuống: “Đây là...”

Thẩm Bân luôn mồm nói: “Là bà chủ đưa cho tôi! Tuyệt đối không phải là tôi lấy trộm, tôi cũng không xin, bà chủ còn nói không được nói cho anh, cho nên tôi mới giấu đi.”

Trong lòng Trần Hoài Kiêu lạnh lẽo.

Anh đã yêu cầu người ta thiết kế chiếc nhẫn này vô cùng tỉ mỉ, tự mình nhìn thợ thủ công nạm đá lục bảo vào, thậm chí thiết kế bên ngoài cũng có một tay của anh tham gia...

Tất cả chỉ vì muốn cô vui vẻ.

Bạch Nhân vẫn đeo chiếc nhẫn này, mỗi lần nhìn thấy, tâm trạng Trần Hoài Kiêu đều rất tốt.

Anh nghĩ rằng cô rất thích.

Lại không ngờ... cô coi đó là thứ đồ chơi có thể tùy tiện tặng cho người khác.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhân vừa mới xuống cầu thang khách sạn, chuẩn bị đi ăn buffet sáng ở dưới căn tin.

Còn chưa vào căn tin, cô đã thấy một chiếc Porsche trắng đậu ở lối vào khách sạn.

Vì khu nghỉ dưỡng của khách sạn đã được đoàn phim bao toàn bộ, nên không thể có khách mời đến.

Bạch Nhân tò mò nhìn ra cửa, nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai bước xuống xe.

Cô ta mặc một chiếc váy ngắn mùa đông, và một chiếc áo khoác lông dài, mái tóc đen bung xõa xuống vai, dưới ánh mặt trời mùa đông, làn da trắng và bờ môi hồng tạo nên nét mặt rạng rỡ.

Tháo kính râm xuống, Bạch Nhân nhận ra cô ta.

Đó chính là Tần Dao.

Tần Dao nhìn thấy Bạch Nhân, cầm kính râm trong tay vẫy vậy, mỉm cười chào hỏi cô: “Chào chị Nhân.”

Thực ra Bạch Nhân cũng không lớn hơn Tần Dao, thực ra còn nhỏ hơn một hai tuổi, gọi chị Nhân chỉ là cách xưng hô của đàn chị trong giới giải trí.

“Cô tới đây làm gì?”

"Người quản lý của công ty em ký hợp đồng bảo em tới.” Trên mặt Tần Dao mỉm cười như gió xuân ôn hòa: “Đến đây để học hỏi.”

Bạch Nhân biết, Tần Dao ký hợp đồng với công ty giải trí Thịnh Thế, sau lưng bị khống chế bởi tổng công ty tập đoàn nhà họ Trần.

Cho nên chắc chắn... là ông cụ Trần đã sắp xếp cho cô ta đến đây.

Bạch Nhân không có tâm trạng nói chuyện với cô ta, xoay người định đi, nhưng Tần Dao lại giữ lấy cô: “Chị Nhân, anh Hoài Kiêu đâu, anh ấy ra ngoài quay ngoại cảnh à?”

"Không biết."

"Thực ra, rất lâu về trước anh Hoài Kiêu đã nói với em, anh ấy rất thích đóng phim, muốn vào giới giải trí, có điều chị cũng biết đấy, nhà họ Trần có Trần Kinh Dã, lúc sắp vào giới suýt bị đánh gãy chân. Anh Hoài Kiêu là người cháu mà ông cụ rất coi trọng, nên đành phải từ bỏ giấc mơ này.”

Bạch Nhân không ngắt lời Tần Dao, mặc kệ cô ta nói chuyện như tâm sự, trò chuyện với cô về quá khứ của Trần Hoài Kiêu: “Lúc em và anh ấy quen nhau, đó là quãng thời gian tối tăm nhất của anh ấy, em vẫn bầu bạn bên cạnh anh ấy, sau đó đến năm cấp ba thì bọn em gặp lại, trở thành người bạn tốt nhất của nhau.”

Nhìn bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Bạch Nhân, khóe mắt Tần Dao nở nụ cười nhàn nhạt.

Cô ta biết rõ Bạch Nhân để ý nhất điều gì.

Bên phía Trần Hoài Kiêu cứng rắn như sắt thép, cô ta chỉ đành ra tay từ phía Bạch Nhân, như vậy còn có chút cơ hội thắng.

Lần này trở về, tập đoàn nhà họ Tần lâm nguy, đối mặt với nguy cơ phá sản, Tần Dao mang trên mình sứ mệnh.

Thêm vào nữa, Tần Dao càng không chịu đựng được... Trong lòng Trần Hoài Kiêu có hình bóng của người phụ nữ khác.

Những năm đó, cô ta dùng hết sức chín trâu hai hổ mới làm người đa nghi như Trần Hoài Kiêu tin tưởng cô ta chính là bé gái kia.

Tuyệt không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Chị Nhân, chị không thể hiểu được những gì mà em và anh Hoài Kiêu đã trải qua trước đây...”

Còn chưa dứt lời, Bạch Nhân không nhịn được ngắt lời cô ta: “Cho nên?”

“Vì vậy...”

Tần Dao thản nhiên nói: “Vì vậy, em hi vọng chị tác thành cho bọn em.”

Bạch Nhân nở nụ cười, không khác gì mỉa mai nhìn cô ta: “Cô biết tại sao Tô An Ninh phải rời khỏi giới không?”

Tần Dao đã nghe qua chuyện của Tô An Ninh, từ khi Bạch Nhân ra mắt gia nhập giới giải trí, người phụ nữ kia không có một ngày yên bình.

“Tô An Ninh rời khỏi giới vì mang tiếng xấu. Vì sao mang tiếng xấu, bởi vì mẹ cô ta là người thứ ba.” Bạch Nhân nhìn chằm chằm vào mắt Tần Dao, lại cười nói: “Cô trở về, không phải để thực hiện giấc mơ tiến vào giới giải trí sao? Cũng là kẻ thứ ba, thì làm sao theo đuổi giấc mơ của cô? Hay là, giấc mơ của cô không tính là cái gì so với kết hôn với người đàn ông có tiền.”

"Không phải." Tần Dao lắc đầu liên tục, oan ức nói: "Em và anh Hoài Kiêu là thanh mai trúc mã, vốn dĩ không tệ như chị nói!”

“Tần Dao, từ trước tới nay, trong mắt tôi không có hạt cát nào, nếu hôm nay cô không nói với tôi mấy lời này, trong tương lai có thể tôi sẽ ly hôn với anh ta, tác thành cho cô. Nhưng hôm nay cô lại nói như vậy, lại làm tôi thay đổi chủ ý.”

"Chị... chị có ý gì?"

"Khi còn bé, có một bạn học rất xấu tính, luôn ham muốn con búp bê nhồi bông của tôi. Thực ra tôi cũng không thực sự thích con búp bê bê kia, nhưng tôi lại càng không thích cậu ấy. Cho nên tôi thà ném con búp bê đó vào thùng rác, để nó cũ kỹ mục nát cũng không cho kẻ đáng ghét.”

Bạch Nhân đi tới trước mặt Tần Dao, nhìn vào mắt cô ta: “Cho nên, tôi thay đổi ý định, tôi chắc chắn sẽ không ly hôn với Trần Hoài Kiêu.”

Tần Dao bị cô làm cho tức giận đến phát run, không kìm chế được tính tiểu thư của mình, nói với cô: “Vậy còn anh ấy, chị có thể đảm bảo anh ấy không ly hôn với chị không?”

"Thế mục đích cô đến đây làm gì, dụ dỗ tôi và chồng tôi ly hôn, vậy tôi phải chống mắt lên mà xem rồi.” Bạch Nhân xoay người rời đi, sau khi quay lưng lại còn giơ tay lên, thở dài nói: “Những năm gần đây người thứ ba đúng là có thể nói năng hùng hồn, thanh lệ thoát tục như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Tần Dao nhìn Bạch Nhân, sắc mặt lạnh xuống.

Trước khi đến, cô ta đã nói chuyện điện thoại qua với ông cụ Trần, biết Bạch Nhân là người có tính cách thế nào, thủ đoạn ra sao, ánh mắt của cô chưa từng chứa một hạt cát.

...

Trần Hoài Kiêu cũng không quan tâm tới Tần Dao, đối với mấy câu nói mỉa mai quái gở của Bạch Nhân, anh cũng không để ý, cả người như đông cứng lại.

Trái tim của anh đúng thật là bị đóng băng.

Cái nhẫn lục bảo kia, trở thành một nút thắt không sao hóa giải được trong lòng anh.

Ngẫm lại... rhực sự mất mặt.

Cô bán cho anh cái khăn tay, anh cẩn thận khóa trong két sắt, trân trọng biết bao nhiêu năm.

Ngay cả đôi bông tai đá Hắc Diệu, bởi vì là đồ cô đưa, anh luôn đi bảo dưỡng định kỳ, luôn luôn đeo, ngay cả tham gia hội nghị cấp cao cũng không tháo xuống.

Còn cô thì sao.

Anh đưa cái gì cũng có thể tiện tay tặng cho người khác.

Trần Hoài Kiêu cầm ván trượt tuyết đứng trong con đường tuyết, nhấc mắt nhìn Bạch Nhân một chút.

Cô vừa hóa trang vừa thương lượng kịch bản với phó đạo diễn.

Người còn chẳng quan tâm thì quan tâm gì cái nhẫn.

Sau khi đạo diễn hô action, Trần Hoài Kiêu giẫm lên ván trượt nhanh chóng trượt xuống đường tuyết, mấy động tác trước đều hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, mỗi động tác đều có phong thái hiên ngang.

Nhưng mà đến khúc cua, tâm tư của Trần Hoài Kiêu hơi phập phù một chút, kết quả ngã xuống dốc, lăn mấy vòng trong tuyết.

May mắn anh có kinh nghiệm trượt tuyết bao nhiêu năm, cũng được huấn luyện cách tự bảo vệ mình, sau khi lăn vài vòng, cuối cùng lấy hai tay che đầu trong tư thế ngừng lại.

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều bất ngờ, đạo diễn Hứa nhảy lên một cái, vội chạy tới kiểm tra vết thương của Trần Hoài Kiêu.

Sau khi Bạch Nhân nghe xong cũng vội vàng đi ra khỏi lều hóa trang, rất muốn chạy đến chỗ tai nạn.

Nhưng mà, Tần Dao đi theo tổ phim đã lao tới trước, gấp đến rớt nước mắt: “Anh Hoài Kiêu, anh không sao chứ? Có bị thương không? Hay là đi bệnh viện?”

Trần Hoài Kiêu né bàn tay đang giơ ra của cô ta, không cho cô ta đυ.ng vào mình, ngồi dậy, phủi phủi tuyết trên người mình, liếc nhẹ về phía Bạch Nhân đang đứng cuối cùng trong đám người.

Bạch Nhân nhìn anh từ xa một chút, do dự vài giây, vẫn chưa đi đến đây.

“Trần tổng, anh không sao chứ! Đến bệnh viện kiểm tra một chút xem có bị thương không?” Đạo diễn Hứa sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vã chạy tới dìu anh.

Trần Hoài Kiêu hơi cử động một chút, không có gì đáng ngại, chỉ là đầu gối hơi đau, có lẽ bị trầy da.

“Tôi không sao.”

"Hôm nay dừng ở đây thôi, không quay nữa.” Đạo diễn Hứa vẫn nói tiếp: “Chiều nay gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút.”

“Không sao, vẫn có thể quay cảnh tiếp theo.” Trần Hoài Kiêu cân nhắc tới mấy việc phức tạp ở công ty, thời gian anh dùng để đóng phim cũng không nhiều: “Ánh mặt trời như hôm nay rất khó gặp, đừng lãng phí.”

“Ngài vẫn có thể tiếp tục trượt ván được chứ?”

Trần Hoài Kiêu hoạt động gân cốt một chút: "Có thể."

Bạch Nhân nhìn thấy Tần Dao đứng bên canh anh ta ân cần quan tâm, xoay người định đi.

Nhưng nghe thấy anh nói vẫn còn muốn quay cảnh trượt tuyết, biết là người đàn ông này chỉ đang cố chấp.

Anh vừa đứng dậy, đầu gối bên trái rõ ràng hơi khuỵu xuống, rất có thể đã trầy da, bây giờ lại coi như chưa có chuyện gì.

Cô đi lên trước, nói với đạo diễn: “Đạo diễn Hứa, hôm nay Trần Hoài Kiêu không quay nữa.”

Trần Hoài Kiêu bất mãn cắt ngang: "Anh không sao.”

Bạch Nhân nhìn anh, ngữ khí cố chấp như nhau: “Em nói không quay.”

“Anh nói anh không sao.”

“Em nói không quay!”

"Anh nói anh không sao."

"Em nói đã nói là không, quay, nữa!

Cả đám quay qua nhìn nhau: ...

Hai người họ có phải được sản xuất cùng một nhà máy không?

Trần Hoài Kiêu quay người định bỏ đi, Bạch Nhân túm lấy tay áo anh.

Trần Hoài Kiêu giật ra, Bạch Nhân lại túm chặt, sau đó anh lại giật ra, lại túm lấy...

Lúc này, Tần Dao đi lên trước, khuyên: "Bạch Nhân, bình thường anh Hoài Kiêu rất bận, quay xong còn phải về công ty xử lý công việc. Hôm nay hiếm khi thời tiết tốt như vậy, chắc chắn là anh ấy cũng muốn hoàn thành tiến độ quay sớm một chút. Nếu anh Hoài Kiêu không có gì đáng ngại, em tin anh ấy có thể…

Bạch Nhân khinh thường nhìn lên trời, hất tay áo Trần Hoài Kiêu ra, nhẹ giọng nói: “Vậy thì anh quay đi.”

Nói xong, cô xoay người đi luôn.

Trần Hoài Kiêu nhìn sắc mặt cô gái nhỏ không vui, trong lòng trống rỗng, vội vàng đuổi theo: “Không quay.”

Bạch Nhân phớt lờ anh.

“Anh nói anh không quay nữa.”

“Anh thích quay thì quay, liên quan gì đến em.”

Trần Hoài Kiều nhìn thấy Bạch Nhân ghen, choàng cánh tay mạnh mẽ lên bả vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vợ ơi, dìu anh về đi.”

...

Vốn dĩ Bạch Nhân không muốn nói chuyện với Trần Hoài Kiêu, nhưng nghĩ đến dáng đi khập khiễng của người đàn ông này, e là đầu gối thật sự bị thương.

Cô vẫn dìu anh về phòng, cởi bộ đồ trượt tuyết, cầm hộp thuốc tới, lấy cồn và Vân Nam bạch dược (*) tới, chuẩn bị cầm máu và băng bó cho anh.

(*) Vân Nam bạch dược: là một loại thuốc có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng đau, giải độc. Thuốc được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, bầm tím, sưng đau, dập mô mềm...

Nhưng khi cuộn ống quần lên cô mới nhìn thấy, đầu gối chỉ hơi trầy một chút, cũng không có chút máu nào.

Vừa rồi anh giả vờ đến mức như sắp gãy chân đến nơi, làm Bạch Nhân phải dìu anh trở về, thế mà!!!

Bạch Nhân ném Vân Nam bạch dược lên người anh: “Trần Hoài Kiêu, anh bao lớn rồi!”

Trần Hoài Kiêu đỡ được lọ Vân Nam bạch dược, kiên nhẫn đặt vào hộp thuốc: “Anh nói anh không sao rồi, tại em chuyện bé xé ra to.”

"Kỹ thuật diễn của anh tốt như vậy, sao không vận dụng vào lúc đóng phim ý.”

Trần Hoài Kiêu ngồi trên ghế salon, ngước mắt lên nhìn cô: “Cô Bạch, anh đóng phim chuyên nghiệp hơn em.”

“Vậy thì anh đừng NG đoạn nào.”

“Xưa nay anh chưa từng NG.”

“Cảnh hôn anh cũng đừng có NG.”

Trần Hoài Kiêu cười nhạt: "Anh không thể đảm bảo."

Bạch Nhân thấy anh thả lỏng, sự khó chịu trong lòng cũng xua tan đi nhiều, ngồi trên ghế salon đối diện anh: “Trước đây anh trượt tuyết rất tốt, có phải thấy Tần Dao đến nên mới hấp tấp không... lúc đó sao lại ngã?”

"Em ghen?"

"A."

Tâm trạng của Trần Hoài Kiêu cảm thấy sung sướиɠ hơn một chút, ngồi bên cạnh cô.

Bạch Nhân đứng dậy định đi, anh dùng sức nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô kéo lại, sau đó lấy ra nhẫn lục bảo, lại đeo lên ngón tay cô, trầm giọng nói: “Anh giận em rất lâu, nhưng thấy em ghen, nên cơn giận của anh cũng biến mất.”

Bạch Nhân nhìn chiếc nhẫn này, hơi kinh ngạc: “Thẩm Bân nói cho anh à?”

Trần Hoài Kiêu không giải thích, vuốt ve mu bàn tay trắng mịn, nắm chặt năm ngón tay cô: “Cho nên đồ của anh cho em, em không thích thì có thể tùy ý tặng cho người khác?”

Bạch Nhân nhìn viên ngọc lục bảo trơn bóng, tinh khiết trên tay.

Ngu mới không thích!

“Trần Hoài Kiêu, anh đừng xem thường người khác, truyền thông Xán Tinh đang khó khăn, Bạch Nhân em cũng không phải chỉ biết lo cho thân mình.”

Trần Hoài Kiêu cau mày, không hiểu gì nhìn cô: “Nói rõ xem nào.”

Bạch Nhân trầm giọng nói: “Thẩm Bân nói anh ta sắp không chịu đựng được rồi, em nghĩ anh ta là người anh trọng dụng, cho nên đưa chiếc nhẫn này cho anh ta, để dù cho có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng phải cố gắng chống đỡ. Nếu như anh ta nghỉ việc, vậy thì anh không còn ai có thể dùng được rồi.”

"..."

Thấy Trần Hoài Kiêu im lặng hồi lâu, Bạch Nhân hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

"Không có gì."

Anh đang nghĩ... Trong mười loại cực hình, loại nào xứng đáng với trợ lý “trung thành thành thật” của anh.