Đình Mặc cười khàn đυ.c, du͙© vọиɠ sớm đã bị người con gái này khơi dậy bùng phát tới nơi, há có thể cưỡng lại được sao?
“Bỏ rơi tôi, ở chỗ tên đàn ông khác, sau đó còn đòi tôi mua cháo lần nữa? Giờ đã thành ra thế này, cô bảo tôi dừng lại ư? Triệu Tỏa Tâm, cô rất giỏi làm khó người khác!”
Cúi đầu cắи ʍút̼ một bên ngực mềm, Đình Mặc bế xốc Tỏa Tâm lên, làm gì có chuyện buông tha, chính là đem cô về phía giường ngủ mà ăn bằng sạch!
Hắn đặt cô xuống, tay siết eo, hôn môi cô mải miết, tay còn lại tự cởϊ áσ vest, tháo cà vạt. Thấy cô thở không nổi, hắn liền ngưng vài giây, tranh thủ leo lên giường.
Nắm bắt cơ hội ngắn ngủi, Tỏa Tâm xoay người định ngồi dậy đã bị Vương tổng đè xuống cả thân.
“Đừng... tôi chưa chuẩn bị gì hết... Toàn bộ cơ thể xấu xí, làm bẩn mắt anh thôi.”
Ngược đãi cỡ nào, Triệu Tỏa Tâm cũng kiên cường chịu đựng, ấy vậy giờ được Vương Đình Mặc ôm ấp mơn trớn, cô lại đâm ra yếu ớt, thành trì vững chãi đều sụp đổ hết cả, còn tự bêu xấu bản thân mình nữa.
Đình Mặc buồn cười, tiện tay kéo dây kéo váy xuống tận cùng, bờ môi nóng bỏng hôn nhẹ lên tấm lưng trần của cô.
“Thân thể cô vốn rất xinh đẹp, không phải tôi chưa từng thấy qua.”
Tỏa Tâm nấc khẽ, nhớ tới cảnh bị xé áo trước gương: “Cũng chưa nhìn thấy hết.”
“Sai! Cái đêm cô bị sốt, người thay đồ cho cô là tôi, không phải giúp việc.”
Đình Mặc thừa nhận rồi, sáng hôm đó chỉ là nói dối! Tỏa Tâm khổ sở trong lòng, người ta sớm đã nhìn hết mọi ngóc ngách trên thân thể cô, và ngay lúc này tiếp tục bị hắn lột sạch sẽ, chiếc váy bị vứt đi, chỉ còn lại độc nhất qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn!
Chưa đủ xấu hổ hay sao, hắn còn đẩy cô xoay người lại, ánh mắt thâm trầm gay gắt dạo khắp cơ thể nõn nà đẹp đẽ.
Điểm nhấn là chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ càng khiến thần kinh thêm chấn động, hắn tự trút bỏ quần áo mình, trưng ra một dáng người cao gần thước 9, săn chắc rắn rỏi, cơ bắp lẫn múi bụng đều như thể được nhào nặn hoàn hảo.
Triệu Tỏa Tâm ngượng ngùng, gò má ửng hồng một mảng, lần đầu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Vương Đình Mặc, và cũng lần đầu ngắm nhìn hắn khỏa thân.
Đêm làʍ t̠ìиɦ bốn năm trước, hắn trúng thuốc mụ mị, cô quá say chếnh choáng, căn bản là chưa ai nhìn rõ thân thể ai vào lúc đó. Còn hiện tại, là kiểu đường đường chính chính, tận mắt nhìn rõ đối phương tới chẳng sót chỗ nào!
“Cô nhìn tôi không chớp mắt đấy, chứng tỏ không ghét việc này. Đêm nay cô chỉ việc nghe lời, đừng có ý kiến.”
Vương Đình Mặc cúi xuống, quấn lấy môi Tỏa Tâm, ngọt ngào say sưa. Cô bị hắn cưỡng bách dồn ép tới mức này, có chút phản kháng, có chút đón nhận, tâm thế thật hoang mang.
Môi cô sưng mọng cả lên rồi, hắn mới chịu buông tha, miết lấy cổ cao thanh mảnh, cắn nhẹ lên xương quai xanh, lưu lại dấu hôn. Hai tay cực lực bóp nắn cặp tuyết lê mềm như nhung, hắn ngậm mυ"ŧ đỉnh nụ hồng se cứng, dùng lưỡi đánh nhẹ trêu đùa.
Tỏa Tâm quờ quạng nắm vai hắn, hô hấp gấp gáp khó nhọc, càng khiến đỉnh đồi nhấp nhô lên xuống trong miệng hắn.
“Ưʍ... ưʍ...” Tỏa Tâm khẽ lắc đầu, vật lộn với kɧoáı ©ảʍ, lại không muốn rêи ɾỉ.
Đình Mặc ngậm nụ hoa, hai bên đều đặn qua lại, chứng kiến Tỏa Tâm chịu đựng, trong bụng cười thầm một phen.
Tay trái nhào nặn ngực mềm, tay phải miết qua bụng phẳng, xuống tới dưới chầm chậm kéo qυầи ɭóŧ nhỏ ra. Tới lúc này, Tỏa Tâm chụm hai đầu gối lại, nhất quyết không để lộ vùng cấm địa duy nhất kia!
“Vương tổng... chỗ đó... Đừng!”
“Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Đình Mặc dùng chút lực thôi đã tách hai chiếc đùi thanh mảnh run rẩy đó rời ra, đưa mắt quan sát nụ hoa thần bí e ấp. Ngón tay to lớn thô ráp nhẹ nhàng chạm vào, lập tức nhận lấy một chút ẩm ướt, hắn bất ngờ vì cô mẫn cảm tới mức này!
Tỏa Tâm xấu hổ tới nỗi cơ thể đỏ rần, máu huyết dồn dập, ánh mắt và ngón tay hắn, khiến cô run rẩy đến nỗi nhũn ra. Chỉ mới là ngón tay, mà cô đã mụ mị đầu óc, miệng chút nữa đã phát ra tiếng rên nếu không nhanh kìm lại.
“Bây giờ mới là thiên đường, đừng kìm nén, tôi muốn nghe âm thanh của cô.”
Vương Đình Mặc vươn người lần nữa hôn Triệu Tỏa Tâm, để rồi từ bên dưới nhanh chóng tiến vào. Cô choáng ngợp, một luồng điện truyền thẳng lên não, ở nơi tư mật nhạy cảm vừa đón nhận một vật ***** ***, xuyên qua từng lớp mỏng manh, chôn sâu vào bên trong.
Dẫu đã từng bị chính Đình Mặc phá thân, nhưng thứ đó không tới nỗi to như bây giờ! Kích cỡ của đàn ông, có thể lớn hơn nữa sao?
“Ư... ưʍ... dừng...”
Tỏa Tâm cào nhẹ cánh tay Đình Mặc, liền bị hắn túm lấy hai cổ tay cô đưa lên qua đầu, ép chặt vào gối nằm, tạo tư thế gọng kiềm.
Hai đùi cô tách rộng, đóa hoa nhạy cảm đón lấy hắn, cảm nhận từng cú nhấp nhẹ, chậm rãi. Hắn đưa tay xoa xoa phần bụng đang căng lên của cô, xoa dịu thân thể non nớt.
“Nào, thả lỏng đi, đừng kháng cự.” Hơi thở nóng hổi, hô hấp tăng nhanh, Đình Mặc thì thầm vào tai Tỏa Tâm, nhận thấy bên trong cô vô cùng ấm áp khít khao.
Tỏa Tâm thở khó nhọc, thân thể mềm mại cong lên, cố thả lỏng hơn. Đình Mặc tiếp tục hôn hít môi và cổ cô, xúc tác mãnh liệt hơn **** *** nhũ hoa sớm đã chuyển sang đỏ hồng do hưng phấn bắt đầu lan tỏa. Kɧoáı ©ảʍ kéo đến vỗ về, mỗi lần hắn nhấp sâu vào, từng đợt sóng ập tới cuốn phăng lý trí cô.
“Ah... Ah...”
Âm thanh kiều mỵ phát ra từ môi Tỏa Tâm như mèo con kêu, khiến tấm thân cao lớn mạnh mẽ ở trên cô liền ngưng lại yên lặng.
Vương Đình Mặc quan sát biểu hiện hưng phấn, dáng vẻ mềm mại khẽ uốn éo của cô gái nằm bên dưới kia, trong lòng bộc phát cuồng dã, chính là đem cỗ du͙© vọиɠ dồn xuống vật nọ, ở trong cô mà trướng to hơn.
Tỏa Tâm bừng tỉnh, nó... sao lại to nữa rồi! Bụng cô như muốn hỏng tới nơi!