Hiển Hi đột nhiên nhìn ba mình bằng đôi mắt yếu đuối khẩn thiết nài nỉ, người ba vừa nhìn đã ngay lập tức nhận ra con gái muốn gì, ông hiểu ý nhìn Hải Hoa thân thiện.
"Hải Hoa, con lên xe đi. Chú đưa con về nhà."
Hiển Hi nghe vậy lập tức vui như mở cờ. Cô thóc như cóc xuống chạy đến hồ hởi kéo tay Hải Hoa lên xe.
"Mau lên đi, ba tớ đưa cậu về."
Ngồi trên xe sang, nhìn gia đình Hiển Hi vui vẻ hòa thuận với nhau Hải Hoa không hiểu sao lại có cảm giác không thoải mái.
Tủi thân, đố kỵ, ngưỡng mộ.
Hiển Tú mỉm cười xoa đầu Hải Hoa.
"Hải Hoa, cảm ơn con đã trông coi con bé nghịch ngợm Hiển Hi nhà cô nha."
"Mẹ! Con đâu phải con nít nữa đâu."
"Hả.. con không phải con nít thì là con gì? Là con mèo thích phá hả?"
Hiển Tú thích chí lại chọc chọc hai má bánh dẻo đang phụng phịu của Hiển Hi.
Trong xe cả nhà ba người cười nói vui vẻ, hòa thuận nồng ấm.
Hải Hoa từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác như chiếc xe này chỉ đủ chỗ cho ba người, không có phần của mình, mình chỉ là kẻ dư thừa.
Cô rất mong muốn được như Hiển Hi, muốn được đầy đủ cả ba lẫn mẹ, chỉ mong ước nhỏ nhoi ấy thôi thực chất lại vô cùng khó.
Khi đến nơi, Hải Hoa khách sáo bước xuống xe.
"Tạm biệt Hải Hoa, hẹn ngày mai gặp lại."
Hiển Hi cười tươi, nhét viên kẹo mυ"ŧ lớn vào tay Hải Hoa.
Sau khi xe chở người về đến nhà, lại tiếp tục lăn bánh. Trong xe vẫn vọng ra tiếng cười đùa của một gia đình hạnh phúc.
Cô thất thần đứng nhìn chiếc xe một hồi lâu, cảm giác có một nỗi buồn man mác trong buổi chiều tà ấy.
Đôi lúc cô ước gì mình là Hiển Hi, đôi lúc cô cảm thấy nụ cười của cô ấy thật giả tạo chán ghét, đôi lúc cô đố kỵ, ngưỡng mộ, và buồn bực.
Tại sao những gì Hiển Hi có, cô lại không hề có?
Tại sao cô ấy có mọi thứ cô mong muốn, trong khi cô lại chẳng có gì?
Hải Hoa bước vào căn nhà u tối của mình, bật đèn lên. Căn nhà trống vắng nhỏ bé chẳng có gì là giá trị. Càng khiến cô thêm bực bội phiền muộn.
Hải Hoa xắn tay áo của mình lên, bước vào bếp. Gần nửa tiếng sau, một bàn thức ăn đạm bạc đã được chuẩn bị xong.
Ngồi đợi rất lâu không thấy mẹ trở về, Hải Hoa ngủ thϊếp đi. Tiếng bước chân khiến cô bừng tỉnh giấc, cô quay sang nhìn mẹ. Bà thấy vậy mỉm cười bước đến xoa đầu Hải Hoa.
"Sao con không vào phòng mà ngủ?"
Hải Hoa lắc đầu.
"Con đợi mẹ ăn cơm."
Người mẹ nhìn bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mỉm cười ngồi xuống.
"Được rồi, vậy bây giờ mẹ ăn liền nhé."
"Nhưng nó đã nguội rồi."
"Không sao! Nguội nhưng vẫn ngon chán."
Người phụ nữ vừa cảm thấy lòng ấm áp vừa mãn nguyện về cô con gái đáng yêu của mình.
Con bé chỉ cần ngoan ngoãn vậy thôi, bà nguyện ý chịu đựng mọi vất vả để chăm sóc thật tốt cho nó.
Nhưng đột nhiên lời nói của Hải Hoa thốt ra khiến bà không còn cách nào vui được nữa.
"Mẹ ơi, sao con không có ba?"
Hải Hoa đã rất lưỡng lự và suy nghĩ thận trọng mới dám lên tiếng hỏi mẹ.
Cô nhìn thấy các bạn của mình ai cũng được cha mẹ đưa đón, được có cha ẵm bồng vỗ về khen ngợi.
Cô cũng muốn được như vậy, nhưng từ bé đến lớn cô vẫn chưa một lần được nhìn thấy mặt cha mình. Chưa một lần cảm nhận hơi ấm của cha khiến trái tim nhỏ bé thiếu đi một mảnh, trống vắng lạnh lẽo.
Đáp lại cô là gương mặt tức giận u ám của bà. Hải Hoa giật mình hoảng sợ vội cầm bát của mình lên ăn xem như chưa có gì.
"Không có gì ạ, con chỉ nói vu vơ thôi. Mẹ đừng để ý."
Hải Hoa nhớ lại những lúc Hiển Hi và mẹ cô ấy hạnh phúc vui đùa, cùng với cả người ba thân thiện nhu hòa ấy. Cùng là bạn với nhau, nhưng Hiển Hi có ba yêu thương bế bồng, còn cô phải lủi thủi cô quạnh một mình.
Hai người cùng tuổi với nhau, vậy mà cô ấy có ba mẹ lái ô tô đến rước, còn cô phải đi nhờ xe của họ mới về được đến nhà.
Cùng là con gái với nhau. Vậy mà nhà Hiển Hi có giúp việc, mọi việc lặt vặt trong nhà cô ấy đều chẳng động vào dù chỉ một tí ti. Vậy mà còn cô phải ghánh hết tất cả việc trong nhà.
Cảm giác cô ấy chẳng khác gì cô công chúa nhỏ được mọi người cưng nựng, còn cô chẳng khác gì một thị nữ làm công việc hầu hạ.
Hải Hoa chợt nghĩ đến đây, càng nghĩ càng tủi thân, vị cơm đang ngậm trong miệng bỗng nhiên khô khốc đắng nghét.
Nước mắt lã chã rơi tí tách xuống gương mặt đang ửng đỏ vì xúc động của cô.
Người mẹ nhìn thấy cô con gái thút thít khóc thì tức giận đứng phắt dậy đập mạnh bàn.
"Con giỏi thì khóc lớn lên, ấm ức tuổi hổ lắm đúng không? Lại đi so sánh mình với con nhà khác chứ gì? Đúng là đứa trẻ không biết điều."
Bà thất vọng bỏ dở cả chén cơm đang ăn, hầm hầm bỏ về phòng đóng sầm của lại.
Chả có người mẹ nào lại không muốn con mình được đầy đủ cha mẹ, ăn mặc no ấm đâu. Chỉ là hiện tại bà đang rất bất lực, cố gắng để con mình không thua thiệt bạn bè xa quá đã là quá giới hạn của bà rồi.