Hiển Thi sững sờ, cậu còn chưa hiểu Hải Hoa có ý gì?
"Vì cô mà tôi trở thành đứa trẻ mồ côi."
"Vì cô mà tôi phải làm những công việc thấp kém để sống qua ngày."
"Tại sao lúc ấy người chết không phải là cô mà là mẹ tôi chứ?"
"Người lẽ ra chết trong tai nạn hôm ấy lẽ ra là cô chứ không phải mẹ tôi?"
"Tất cả là do cái cuộc thi ngu ngốc vô vị đấy của cô?"
"Cô đã gϊếŧ chết người thân duy nhất còn sót lại trên đời của tôi."
Lời nói của Hải Hoa mỗi lúc một đanh thép, mỗi lúc càng tàn nhẫn hơn. Nước mắt cô cũng mỗi lúc càng rơi đến mức gương mặt đầm đìa nước mắt.
Thống khổ căm phẫn mà nhìn Hiển Thi như muốn lập tức lao vào bóp chết cô để vơi đi nỗi hận.
Nhưng dù cho Hiển thi có chết cũng chằng thể trả lại người mẹ đã từng tận tụy hết lòng vì cô.
Cô từng bị chà đạp, bêu riếu, sỉ nhục, bắt nạt vì là một đứa trẻ không còn cha mẹ. Những năm tháng sống khổ sở vất vưởng ấy. Lại nhớ đến Hiển Thi sinh ra đã sống trong nhung lụa sung sướиɠ hạnh phúc.
Vì cô ta mà mình trở thành con người thê thảm đến mức chằng khác gì một con bé ăn mày, chỉ cần nhớ đến gương mặt Hiển Thi, Hải Hoa chỉ muốn dùng đá phá tan gương mặt tươi cười ra vẻ vô tội trong quá khứ ấy đi.
Giọng Triền Duy phẫn nộ ngăn không cho Hải Hoa tiếp tục nói.
"Đủ rồi! Cô câm miệng cho tôi."
Triền Duy cưỡng ép kéo Hải Hoa ra khỏi lớp, không để cô tiếp tục đối mặt với Hiển Thi nữa.
Mọi người trong lớp cũng há hốc mồm ngạc nhiên, mông lung chưa kịp thích ứng với ý nghĩa lời nói của Hải Hoa là gì?
Hiển Thi từ phút đầu đến phút cuối đều kinh ngạc đứng sững người, cả cơ thể cô cứng đờ bất động.
Từng lời Hải Hoa thốt ra, như từng mũi dao sắt nhọn bào mòn trái tim không ngừng nhỏ máu của cô, từng chút từng chút ký ức đau nhói buộc cô phải tái hiện lại lần nữa.
Đấy là cái cảm giác kinh khủng nhất đối với cô.
Cảm giác dư vị đắng nghét len lỏi trong tiềm thức mơ hồ.
"Cô đang nói gì vậy?"
Hiển Thi lẩm bẩm trong miệng, từng đợt từng đợt ký ức ào ạc ùa về, hồi ức như một sợ dây dài rối rem, lộn xộn không theo một trật tự nào, không màu sắc, ám ảnh, kinh hoàng, hãi hùng, thê lương.
"Hiển Thi. Cô ấy nói bậy đấy, cậu đừng nghe."
Giọng Nguyệt Anh cất lên, lời nói như nài nỉ, mang theo thanh âm lo lắng quan tâm.
Hiển Thi như chìm vào không gian kín của chính mình, loại bỏ những thanh âm bên ngoài, mờ mịt u ám quá khứ u tối bám lấy dai dẳng không dứt.
Sao cô lại không nhớ chuyện ấy được chứ?
Ký ức hỗn độn ùa về.
Lúc ấy, một người phụ nữ cũng xuất hiện trong xe, vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi tựa như rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.
Bà ấy mỉm cười với cô, trò chuyện với mẹ cô.
Bà có gương mặt nhân hậu và hiền từ, cùng ánh mắt khắc khổ và kiên cường.
Bà ấy là.. mẹ của Hải Hoa!
Hiển Thi giật mình lùi ra sau, cả cơ thể cô bất giác run lên, hơi thở nặng nề hỗn loạn, ánh mắt tối tăm sâu thẳm không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Tại sao.. tại sao mình lại quên được?"
Hiển Thi không ngừng tự trách bản thân, tại sao cô chỉ nhớ đến mỗi bản thân cô? Tại sao cô lại ích kỷ đến mức đáng bị nguyền như thế?
Cô như không thể chấp nhận được hiện thực.
Nguyệt Anh lo lắng kéo lấy tay Hiển Thi.
"Hiển Thi, cậu sao vậy?"
Hiển Thi ngơ ngẩn, cả người lạnh lẽo như một pho tượng mất sức sống.
Đầu cô bắt đầu đau như búa bổ, nặng nề và nhức nhói.
Cô chạy ra khỏi phòng học, lảng tránh tiếng gọi của Nguyệt Anh và những đôi mắt chòng chọc nhìn cô phía sau.
"Hiển Thi!"
Triền Duy vừa kéo Hải Hoa ra thì nhìn thấy Hiển Thi chạy vụt ra bên ngoài, cậu lập tức sốt sắng chạy đuổi theo.
Hiển Thi chạy ra khỏi trường học, cô không mang theo ô một mình lang thang giữa cơn mưa tầm tã, tiếng mưa lúc này nghe thật thê lương và buồn thương.
Triền Duy mang ô chạy đến bên Hiển Thi, nghiên ô về phía cô che chắn.
Cậu yên lặng, trầm mặt bước theo sau Hiển Thi.
Cô bước nhanh, cậu bước nhanh. Cô bước chậm, cậu cũng bước chậm cùng cô.
Giọng nói nghẹn ngào của Hiển Thi run rẩy vang lên.
"Triền Duy, sao tôi có thể không nhớ được chứ?"
"Sao tôi có thể quên mẹ của Hải Hoa cũng bị muốn vào vụ tai nạn năm ấy?"
"Tôi.. tôi quá tồi tệ."
"Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân."
"Tôi chỉ nghĩ đến đau khổ của bản thân."
Ký ức của Hiển Thi lúc trước hoàn toàn chẳng có hình bóng của mẹ Hải Hoa, những mớ hồi ức hỗn độn ấy như nhiều mảnh ghép nhuốm máu, tuy sợ hãi nhưng phải kìm nén để sắp xếp lại thành một đoạn hồi ức hoàn chỉnh.
Hiện tại bắt buộc phải đối mặt với nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy mới có thể cho cô bạn lúc nhỏ của mình một đáp án.
Cây dù trong tay Triền Duy bỗng rơi xuống, hai tay cậu siết chặt hai vai Hiển Thi.
Mưa xối xả cứ thế tạt vào cả hai. Sợ hãi, đau thương, muộn phiền cứ thế hòa lẫn cùng nước mưa lạnh lẽo thê lương.
"Hiển Thi, vụ tai nạn đấy không liên quan gì đến cậu cả."
"Cậu không có lỗi, một chút cũng không."
Nước mắt Hiển Thi hòa vào trong mưa, cô ngước đôi mi ướt đẫm của mình lên, mờ mịt nhìn Triền Duy.
"Nhưng nếu hôm ấy không phải vì tham dự cuộc thi của tôi.."
"Không liên quan gì đến cậu cả, chẳng ai mong muốn tai nạn xảy đến, chẳng ai có thể lường trước được."
Triền Duy dùng hai tay gạt lấy nước đang không ngừng chảy trên gương mặt tái nhợt đau thương của Hiển Thi, tuy nước mưa khiến gương mặt cô ướt đẫm, nhưng Triền Duy vẫn có thể nhận ra nước mắt cô đang không ngừng thi nhau tuôn xuống.
Hiển Thi nhìn Triền Duy, trong đôi mắt ướt đẫm thăng trầm ấy ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Cô đưa tay chạm lên mặt cậu.
"Tại sao cậu cũng khóc, bắt chước tôi à?"
Triền Duy chẳng biết từ lúc nào trên gương mặt thanh tú ấy đã đầm đìa nước mắt.
Hai mắt hằn lên tia máu, môi mím lại vẻ kìm nén, ấm ức mà tuôn trào.
"Đấy là nước mưa."
Ác mộng trong đêm mà cậu phải chịu đựng suốt mười năm qua, nỗi ám ảnh đấy đeo bám cậu dai dẳng suốt nhiều từng ngày từng ngày.
Người mà khiến cậu từng đêm phải bừng tỉnh trong sợ hãi, hỗn loạn trong ký ức đang đứng ngay trước mắt.
Chịu đựng như thế, kìm nén như thế, hôm nay nước mắt mới có thể thoải mái tuôn trào.