Khi tiếng bước chân của Triền Duy xa dần, nhỏ dần. Khi bên ngoài phòng trở nên tĩnh mịch, hiu quạnh cô độc.
Rất lâu sau, khi mà Hiển Thi cảm thấy thời gian đủ lâu để chắc chắn Triền Duy đã ra khỏi nhà rồi cô mới chầm chậm mở cửa bước ra.
"Hiển Thi!"
Tiếng gọi của Triền Duy khiến cô giật mình quay lại khi thấy Triền Duy đứng bên cạnh mình. Rõ ràng vừa nãy cô đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu đi khuất rồi mà, tại sao?
"Cậu lừa tôi!"
Không quan tâm đến sự chất vấn không thoải mái của Hiển Thi, Triền Duy lại có thứ khác để khiến cậu kinh ngạc hơn.
Thật sự kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Cậu lấy tay giữ hai vai Hiển Thi lại, để cô xoay hoàn toàn về phía mình, đôi mắt hiện lên một vẻ hốt hoảng đến không thể tin nổi.
"Cô.. chuyện gì xảy ra với cô vậy?"
Hiển Thi vội quay phắt mặt đi, cô dứt khoát gạt tay Triền Duy ra. Cậu lại kiên định giữ chặt hai vai Hiển Thi lại, không ngừng truy vấn.
"Mấy vết thương trên mặt và cổ cô từ đâu mà có vậy? Ngày hôm qua cũng như vậy, cô nói bị cành cây làm xướt, nhưng tối hôm nay làm gì có cành cây nào làm xướt cô chứ?"
"Hiển Thi! Nói tôi biết đi, rốt cuộc đêm qua có chuyện gì?"
Hiển Thi cúi gầm mặt xuống, những lọn tóc trước phủ xuống che đi đôi mắt đỏ hoe của cô, nhưng lại không thể che được hết gương mặt phờ phạc mệt mỏi thấy rõ.
Cô gạt mạnh bạo gạt tay Triền Duy ra, sau đấy lớn tiếng.
"Mặc kệ tôi đi, đừng có quan tâm!"
Cô lập tức quay lưng đi, đóng sầm cửa lại trong sự ngơ ngác chưa hoàn hồn của Triền Duy. Những vết cào và vết bầm chạy dài trên cổ lẫn gương mặt Hiển Thi. Làn da trắng nõn không tì vết của cô nay lại xuất hiện màu xanh tím đỏ, nhiều đường đan xen.
Tuy không đến mức chảy máu nhưng bị như thế chính là bị thương ngoài da nghiêm trọng rồi, nghiêm trong hơn những vết thương hôm qua rất nhiều. Vết thương như thế thật giống như..
Triền Duy vội gạt bỏ những suy đoán ra sau đầu. Những chuyện đấy để nghĩ sau, hiện tại cứ tính đến việc xử lý vết thương của Hiển Thi đã. Vừa nãy cậu có hơi chấn động nên không kìm chế được giọng điệu. Hiện tại đã điều tiết được thanh âm của mình.
Triền Duy lại lần nữa gõ cửa phòng, lần này tiếng gõ đã ổn định và nhẹ nhàng hơn trước.
"Hiển Thi ra đây đi, tôi không hỏi nữa."
"Thật đấy, tôi sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào nữa."
"Ra đây đi, tôi giúp cô xử lý vết thương."
"Cô cứ để yên như vậy vết thương sẽ càng trở nặng hơn đấy."
Vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, Triền Duy lại kiên nhẫn.
"Tôi sẽ không rời khỏi cánh cửa này nếu cô không ra ngoài."
"Dù cô có đuổi tôi cút cũng đừng mong đá được tôi đi."
"Mặt tôi dày hơn cô tưởng đấy."
Đã nài nỉ ỉ ôi như thế mà thiếu nữ bên trong vẫn trong có ý định phản ứng. Triền Duy cứ ngồi như thế cả tiếng đồng hồ. Nhận thấy cứ bên ngoài chặn cửa thế này Hiển Thi sẽ không ra đâu nên đứng dậy.
"Hiển Thi, hộp cứu thương của cô bỏ đâu?"
Bên trong không có tiếng động nên Triền Duy đành thở dài, sau đấy tự mình xuống bếp lục tìm hộp cứu thương.
Một lát sau, cậu đặt hộp cứu thương trước cửa, giọng điềm tĩnh.
"Thuốc tôi bỏ bên ngoài, nếu cô không muốn tôi giúp thì hãy tự lấy thuốc bôi đi, đừng để vết thương nhiễm trùng."
Nói xong Triền Duy quay người bước xuống lầu.
Rất nhanh sau, Triền Duy đã mang bữa sáng nóng hổi và một ly sữa lên đặt trước phòng cho Hiển Thi.
Cậu mím môi cau mày khi nhìn thấy lọ thuốc mình đặt vẫn còn ở trước cửa.
"Hiển Thi, nếu lần này cô không lấy cháo và thuốc thì tôi sẽ đập cửa tự ý xông vào đấy, dù có đập nát vai hay phá hỏng cửa. Nếu lần này cô không nghe lời tôi sẽ làm thật đấy."
Triền Duy lùi ra xa, sau đấy một mình trở về phòng khách, bấm một dãy số.
"Nguyệt Anh, hôm nay tôi và Hiển Thi xin nghỉ một ngày."
"Cũng chằng có lý do gì đâu, chỉ là lười đến trường thôi."
"Vậy nha! Có chuyện gì thì mai nói.".
TruyenHDĐầu dây bên kia Nguyệt Anh hỏi rất nhiều nhưng Triền Duy đã nhanh tay tắt máy. Năm phút sau cậu lại tiến đến cánh cửa phòng cô.
Cánh cửa vẫn đóng chặt, nhưng phần ăn sáng và hộp cứu thương đã được cô nàng mang vào trong. Cậu tiến lại ngồi cạnh cánh cửa, trong lòng xuất hiện cảm giác buồn man mác, hiu quạnh trống vắng đến lạ thường.
"Hiển Thi, cô là chủ nhà lại nhốt mình trong phòng xa lánh khách như thế, có phải ý cô là muốn đuổi tôi về không?"
"Nếu tôi về cô sẽ ra ngoài đúng chứ?"
"Không muốn nhìn thấy mặt tôi sao?"
"Ghét tôi đến mức như thế?"
Chẳng có tiếng trả lời, Triền Duy hít một hơi dài, sau đấy hờ hững đứng lên.
"Vậy được, tôi về đây!"
"Sau khi tôi về nhớ ra ngoài đấy."
"Còn nữa."
"Tôi sẽ không mượn ô của cô."
"Tôi sẽ về mà không dùng ô, dù sao cũng chưa biết đi đâu."
"Trời lạnh thật nhưng có lẽ tôi sẽ ổn thôi."
"Vậy thôi!"
"Tạm biệt!"
Triền Duy cố tình nói rành mạch từng câu từng chữ muốn để Hiển Thi nghe rõ, sau đấy quay lưng lặng lẽ bước đi.
Cậu bước xuống phòng khách, ngẩng mặt nhìn lên, cánh cửa vẫn đóng chặt không một chút động tĩnh. Một cảm giác thất vọng miên man đến nhức nhói.
"Đúng vậy! Tại sao cô ấy phải bận tâm đến mày?"
"Chẳng có lý do gì cả."
Triền Duy không khỏi tự giễu.
"Chẳng là gì cả."