Chương 62: Cô ra đây đi

Trong bữa ăn, Hiển Thi chỉ gắp mỗi những món mà Triền Duy nấu, còn phần do chính mình nấu thì cô lại không động vào dù là một chút.

Triền Duy thích chí giơ món cá muối theo đúng nghĩa đen lên trước mặt cô cười gian manh.

"Sao hả? Không muốn nếm món siêu phẩm do đích thân cô mêm à?"

Hiển Thi vừa ăn những món của Triền Duy nấu vừa giả vờ.

"Vừa nãy tôi nếm rồi. Nhường cậu đấy."

"Ha!"

Triền Duy cười, sau đấy cậu gắp miếng cá thong thả bỏ vào miệng trước sự ngơ ngác kinh ngạc của Hiển Thi.

"Cậu ăn được hả?"

Triền Duy gật đầu.

"Có hơi mặn, nhưng lần đầu nấu như thế đã tốt rồi."

Hiển Thi tròn mắt nhìn cậu, hồ nghi.

"Thật không?"

"Không tin sao, cô nếm thử thì biết."

Cô lại giả vờ không nghe thấy gì hết, cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

Sau khi ăn và rửa bát xong, Triền Duy lại nằm ườn ra sofa thảnh thơi xem chuyện của đốm.

Hiển Thi lấy một cái mềm và một cái gối ném vào cậu.

"Tối nay cậu ngủ ở đây."

Triền Duy chụp lấy mền ấm áp cuộn lại thành một cục như con tằm.

"Không cần cô nói, tôi xí trước chỗ này rồi."

Hiển Thi nhìn con tằm Triền Duy.

"Ổ của cậu đấy. Không ai giành đâu."

Hiển Thi cũng ngồi xuống cạnh cậu, hai người cùng xem hoạt hình thiếu nhi. Triền Duy nhìn cô nàng, một cô gái lại ở một mình trong căn nhà rộng lớn thế này. Cậu rất muốn hỏi người thân của cô đâu nhưng lại sợ nhỡ đấy là chuyện không tiện trả lời của cô nên đành nuốt lại vào trong lòng.

Không khí lành lạnh, được nằm trong chiếc mềm ấm áp và không gian yên tĩnh nên hai mắt Triền Duy bắt đầu mơ màng, cậu lim dim rơi vào giấc ngủ từ khi nào không hay.

Ngoài trời mưa gió tầm tã vẫn không có dấu hiệu ngớt, gió lay khiến cành cây va chạm vào thành cửa tạo nên thanh âm lộc cà lộc cộc.

"Ầm!"

Tiếng sét lớn làm Triền Duy giật mình tỉnh cả ngủ.

Xung quanh là một màu tối mập mờ, cậu lần mò bật điện thoại lên xem giờ.

Hai giờ mười bảy phút sáng.

Triền Duy ngáp dài một cái, cảm thấy hơi khát nước nên lần mò đi tìm tủ lạnh.

Mờ mịt nhìn thấy một bóng đen cạnh cửa sổ.

Nheo mắt nhìn lại thấy Hiển Thi ngồi thu mình cạnh cửa sổ, đầu tựa vào kính nhìn ra ngoài trời mưa.

Triền Duy ngạc nhiên nhìn cô.

Sao cô ấy vẫn chưa ngủ?

Cậu nghe Hiển Thi nói cô sợ mưa, nên đã cố tình đến nhà cô nhằm để cô vơi đi nỗi sợ.

Không lẽ cô ấy vẫn sợ đến nổi không ngủ được?

Triền Duy từ xa chưa kịp bước đến gần thì Hiển Thi đã vào phòng đóng cửa lại.

Cậu đứng trước phòng cô trầm ngâm một lát, muốn gõ cửa nhưng tay vừa giơ lên lại khựng lại.

Nghĩ rồi ủ dột trở về ổ của mình.

Khi Triền Duy tỉnh dậy thì đã gần bảy giờ sáng, bầu trời vẫn một màu xám xịt u buồn, không khí se lạnh, mưa không to như đêm qua nhưng vẫn khiến cả khung cảnh bên ngoài trắng xóa.

Cậu uể oải bước xuống ổ, sắp xếp chăn gối rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Hiển Thi đâu. Nhớ đến hình ảnh cô độc của cô đêm qua, Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Đứng trước cửa phòng Hiển Thi, Triền Duy do dự một lát rồi gõ cửa.

"Dậy đi Hiển Thi, đến giờ đi học rồi."

Bên trong không có tiếng trả lời, lặng thinh như tờ.

Cậu lại gõ cửa lần nữa.

"Hồ Hiển Thi, nhanh dậy nếu không trễ học đấy."

"Hồ Hiển Thi!"

Triền Duy gọi lớn át đi cả tiếng mưa đều đều bên ngoài.

Trời lạnh thế này cô ấy lười dậy à?

Hay bị cảm rồi?

Hôm qua dầm mưa lạnh lẽo như thế không cảm mới là lạ đấy.

Cậu bắt đầu cau mày cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến điều đấy.

Duy lại đập cửa gọi lớn.

"Hiển Thi! Cô ổn không? Tôi vào đấy, tôi vào phòng cô thật đấy."

Triền Duy đập cửa và gọi lớn như thế nhưng vẫn chưa thấy tiếng đáp lại. Khi cậu vừa đưa tay mở cửa thì bên trong lại có một lực đẩy khiến cửa đóng sập lại.

Cậu ngạc nhiên.

"Hồ Hiển Thi?"

Tiếng Hiển Thi bên trong phòng sau cánh cửa trầm thấp.

"Triền Duy, hôm nay tôi không đến trường đâu, cậu đi một mình đi."

Triền Duy nhíu mày, giọng có hơi khẩn trương.

"Tại sao? Cô không khỏe à?"

"Tôi ổn, chỉ là lười nên muốn nghỉ ngơi thôi."

"Cô ra đây gặp tôi đi, như thế tôi mới tin."

"Đừng cứng đầu nữa. Cậu không đi nhanh sẽ trễ học đấy."

Triền Duy chôn chân trước cửa, muốn nói cậu cứng đầu cấp nào thì cậu cứng đầu cấp ấy cho xem.

"Cô mà không ra gặp tôi tôi không đi đâu hết. Chết dí ở đây luôn."

Hiển Thi nói bằng giọng mất kiên nhẫn.

"Mặc kệ cậu, dù có có chết dí ở đấy tôi cũng sẽ không ra đâu."

"Tại sao? Tại sao lại không ra gặp tôi được chứ? Cô chắc chắn là không ổn rồi."

"Đừng nói nữa! Cậu không cút đi thì tôi sẽ giận đấy."

Triền Duy thở dài, giọng nhẹ lại.

"Thôi được rồi, nếu cô không đi thì tôi cũng không ép. Vậy tôi mượn tạm dù của cô đến trường đây. Tạm biệt"

Giọng Hiển Thi cũng nhỏ nhẹ lại, có thể nghe rõ vẻ mệt mỏi của cô.

"Ừm, tạm biệt!"