Triền Duy xoa xoa hai bên thái dương để trấn áp sự hỗn loạn trong lòng lại.
Cố gắng di dời sự chú ý của mình.
Tại sao người tên Hải Hoa này lại muốn hại Hiển Thi chứ.
Lần trước Hiển Thi cũng vì tìm người này mà không màng đến an nguy của bản thân. Một mình lao vào con hẻm đầy người nghiện ngập.
Bây giờ cũng vì người này mà dị ứng đến đứng cũng không nổi.
Hai người này, rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Là bạn hay thù?
Đang mông lung trong suy tưởng thì tiếng gọi của Nguyệt Anh khiến kéo cậu về thực tại.
"Triền Duy, tôi nghe mọi người nói Hiển Thi vừa bị ngất."
"Sao cô ấy lại ngất vậy?"
"Hiển Thi đâu rồi?"
Nguyệt Anh hớt hải chạy đến, đôi mắt lo lắng không ngừng truy hỏi cậu.
Triền Duy nhàn nhạt trả lời người đẹp đang sốt sắng trước mặt.
"Về rồi."
"Về ư? Cô ấy về một mình sẽ không sao chứ?"
Nguyệt Anh hỏi đúng chỗ trăn trở từ nãy đến giờ của cậu.
Về một mình sẽ không sao chứ? Cô ấy vừa nãy còn đứng chẳng nổi.
Nghĩ đến đấy, cậu nhanh chóng vỗ vai Nguyệt Anh rồi bước đi.
"Xin phép thầy hôm nay tôi nghỉ nhé."
"Cậu đi đâu?"
Nguyệt Anh dứt khoát đi theo cậu.
Triền Duy nhướn mày.
"Theo tôi làm gì?"
"Có phải cậu muốn đến nhà Hiển Thi?"
Triền Duy thầm cảm thán nhỏ này sao hiểu thấu tâm lý người khác quá vậy? Nguyệt Anh lại tiếp tục khiến cậu phải đứng hình ba giây.
"Thế cậu đã biết địa chỉ nhà cô ấy chưa?"
Triền Duy.
"..."
Nguyệt Anh.
"Tôi đi với cậu."
"Lớp trưởng với lớp phó đồng loạt trốn học, ngày mai sẽ là tin hot cho cả trường bàn nha."
"Không quan tâm!"
Triền Duy mím môi rồi lại nhoẻn miệng.
"Lâu rồi mới nghe câu nói thật lòng của lớp trưởng đấy."
Hai người tìm đến tận nhà Hiển Thi nhưng lại chẳng có ai bên trong.
Nguyệt Anh gọi điện cũng chẳng ai bắt máy.
"Cô ấy chưa về nhà."
"Gọi cũng chẳng bắt máy."
Đến sáng hôm sau, khi tiếng chuông vào lớp reo lên vẫn chẳng ai thấy hình bóng Hiển Thi xuất hiện.
Hai người đến tìm cô chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết từ họ.
Lại tiếp tục tìm đến tận nhà, cố gắng liên lạc qua mạng với cô nhưng cũng chỉ đành thất vọng mà trở về.
Ngày hôm sau lặp lại, đến cả ngày hôm sau nữa.
Hiển Thi như một quả bóng bay mất khống chế. Lơ đễnh buông tay lại bay đi mất dạng, chẳng còn trông thấy hình bóng đâu nữa.
Lúc này cậu mới bàng hoàng nhận ra.
Bản thân mình chằng biết chút gì từ cô cả, một chút cũng không.
"Hiển Thi, rốt cuộc cô đã đi đâu được chứ?"
Cậu cũng chẳng còn một chút tâm trạng nào để chú ý đến việc học.
Tâm hồn lơ lễnh, tâm trạng nặng nề, chồn chồn lo lắng bứt rứt khó yên.
Hậm hực, lầm lì ai hỏi cũng lơ, hỏi nhiều quá thì quạu, đôi khi còn quạu với đám con trai vô cớ.
Hiện tại cậu mới chợt nhận ra trong lòng cậu lại chất chứa nhiều để tâm về Hiển Thi đến vậy, nhiều hơn là cậu tưởng rất nhiều.
Cả Nguyệt Anh cũng sốt sắng đến đỉnh điểm, chẳng còn tâm trạng đâu mà điều tiết lớp học.
Đôi khi lơ là, đôi khi phạt nặng quá tay khiến cả lớp chẳng ai dám hó hé làm chuyện riêng trong lớp.
Hai người họ như hai quả bom nóng đang xì khói, chạm vào là nổ banh xác.
Không chạm cũng nổ banh xác.
Mà đứng gần cũng nổ banh xác.
Tốt hơn hết là nên tránh xa hai người này ra, càng xa càng tốt.
Triền Duy bước ra khỏi lớp, đứng một góc trong trường, nhấn số gọi.
Một giọng nói đùa cợt trêu ghẹo khanh khách vang lên.
"Helo bạn iu! Lâu quá rồi không liên lạc. Chắc là nhớ mình lắm rồi chứ gì?"
Triền Duy lần này không đùa giỡn bỡn cợt hay nói đểu như những lần trước, lần này giọng cậu nghiêm túc một cách trịnh trọng, pha thêm chút ưu sầu phiền muộn.
"Giúp tôi tìm một người đi."
Người đầu dây bên kia sững lại vài giây, nghe ngữ điệu u ám tủi hờn của Triền Duy là biết rằng cậu đang rất cần sự giúp đỡ lúc này nên cũng không bông đùa nữa.
"Là ai?"
"Cô gái hai tuần trước đi cùng chúng ta trong hẻm."
"Cô gái đấy mất tích rồi ư?"
"Tôi nghĩ vậy, mấy ngày rồi tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy."
"Cậu có hình cô gái đấy không?"
Triền Duy mím môi cay đắng. Ngay cả một tấm hình của cô cậu cũng chẳng có.
"Đợi tôi một lát."
Cậu cúp máy, sau đấy nặng nề bước về lớp học. Đến cạnh Nguyệt Anh đang âm u xếp lại giấy kiểm tra.
"Nguyệt Anh, cậu có hình của Hiển Thi không?"
Nguyệt Anh dừng việc đang làm lại, ngước mắt lên nhìn Triền Duy, ánh mắt đột nhiên sáng lên một cách khác lạ.
"Cậu muốn tìm cô ấy?"
Triền Duy gật đầu.
Nguyệt Anh lập tức đứng bật dậy.
"Tôi có! Ảnh của cô ấy trong hồ sơ của lớp."
Ngày hôm sau Triền Duy nhận được cuộc gọi liên quan đến Hiển Thi.
"Cô bạn gái của cậu á, có một đứa đàn em của tôi nhìn thấy một người giống cô ấy."