Chương 10: Chọn rể

Cậu ngơ ra một lúc, trân trân nhìn Hiển Thi rồi lại đờ mặt quay sang Tượng Minh đang thích chí đợi xem gương mặt sung sướиɠ của cậu.

"Cho tôi một lời giải thích đi anh bạn?"

"Bạn cùng bàn với cậu í, là đích thân thầy Hiệu trưởng chỉ định đấy nhé. Sướиɠ hé, được ngồi cạnh người đẹp hé hé."

"Thầy hiệu trưởng!"

Triền Duy nhướn mày lẩm bà bẩm lẩm. Cậu hiểu ra rồi, quà tặng cái khỉ gì chứ, chính xác là trò chơi khăm của ông thầy cà chớn dành cho cậu đây mà. Nếu một khi thầy hiệu trưởng đã quyết định chuyện gì thì dù có ôm chân gào khóc ông ấy cũng không thay đổi đâu.

Cậu hững hờ nhìn Hiển thi, cô lại chẳng thèm nhìn cậu. Đưa mắt xa xăm nhìn ra vòm hoa hoàng hậu đong đưa nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.

Triền Duy thong dong giơ tay lên, giọng ung dung không cao không thấp, không nhanh không chậm.

"Ai muốn đổi chỗ với tôi nào."

Mọi người trong lớp ngơ ngác nhìn Triền Duy.

"Cậu bị hâm hả? Ngồi cùng mỹ nữ mà còn muốn đổi chỗ."

"Sao, cậu muốn không?"

Tượng Minh nghe Triền Duy hỏi, hai đá đỏ hây hây ngại ngùng, khoái chí còn giả trân.

"Nhưng mà.. Nguyệt Anh sẽ không cho tôi tự ý chuyển vị trí đâu."

"Ò!"

Triền Duy gật đầu hiểu ý, bơ lơ nói tiếp.

"Tùy cậu thôi! Vắng mợ thì chợ vẫn đông."

Rồi nhìn sang một đám nam sinh đang nhoi nhoi háo hức sát lại gần cậu hỏi han. Ngồi cạnh một cô gái xinh xắn như thế tên mê gái nào lại chẳng muốn.

"Triền Duy, cậu nói thật không?"

"Sao mà ngốc vậy! Đổi với tôi này."

"Muốn đổi chỗ thật hả? Không nói điêu đấy chứ?"

"Nếu nói điêu.. ừm.. Triền Duy này sẽ không còn đẹp trai!"

Duy suy nghĩ rồi khẳng định dứt khoát một câu chắc nịch khiến đám bạn Tượng Minh nghe xong phải bật cười chế giễu.

Triền Duy đưa tay gõ gõ bàn học cúi xuống ngang mắt với Hiển Thi. Mặt đối mặt, hai đôi mắt lơ đãng xẹt qua nhau.

"Dù sao đây cũng là chỗ của tôi mà, chắc đổi chỗ của mình được phép chứ nhỉ?"

Hiển Thi phớt lờ Triền Duy, bàng quan nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không liên quan đến tôi!"

Duy đứng thẳng người, búng tay một cái đắc chí.

"Đây chính là câu tôi muốn nghe!"

Mấy nam sinh muốn đổi chỗ nghe vậy hớn hở nháo nhào lên.

"Vậy đổi với tôi này."

"Không! Triền Duy, tôi là người thường xuyên đánh lạc hướng sự chú ý của thầy cô khi cậu ngủ gật rồi nói mớ trong lớp nhất, đặc quyền đấy cậu nên cho tôi mới đúng."

"Nói gì thế? Tôi đã vài lần mua đồ ăn vặt để Triền Duy ăn vụng trong lớp học, tôi cũng đâu thiếu phần!"

"Còn có tôi nữa, Triền Duy có vài lần vẽ bậy trong tiết học. Tôi là người giúp cậu ấy che dấu thầy cô đấy."

"Tôi cũng che dấu những lúc cậu ấy trèo rào vào trường khi đi học trễ mà!"

Đám người họ thì cứ xào xáo khai tuốt luốt từ đầu đến chân, còn mọi người trong lớp đổ dồn ánh mắt kỳ lạ kèm ngạc nhiên hướng về phía Duy.

Biểu cảm Triền Duy lúc này sượng và ngứa như củ khoai môn sống. Bao nhiêu chuyện tốt muốn chôn đi của cậu bây giờ bị đám bạn ngây thơ vô số tội này khui ra một lượt hết trơn rồi còn đâu.

"A! Không đánh mà khai nha."

Tượng Minh khoái chá chỉ vào Triền Duy rồi lại chỉ vào mấy người đang tranh giành, cậu cười khà khà.

"Một tội phạm và một đống đồng phạm!"

Sau đấy Minh húc vào khủy tay Triền Duy.

"Thì ra đây là mặt tối của tấm gương sáng nhất trường chúng ta. Tiếc thật, vừa nãy tôi quên ghi âm lại rồi."

Triền Duy thở dài não nùng, quơ tay đánh Tượng Minh một cái vào vai rồi đưa tay lên gãi nhẹ mũi.

"Thế này đi! Mấy người oẳn tù tì xem ai thắng thì quyền quyết định thuộc về người đấy."

Thế là cả bọn túm tụm lại chơi oẳn tù tì tôi kéo, cậu búa, tôi bao, cậu kéo. Cảnh tượng trông thật là nồng ấm chứa chan tình cảm khiến mọi người ngoài cuộc nhìn vào chỉ biết dở khóc dở cười.

Bên ngoài cái lớp chọn này họ là học sinh gương mẫu nghiêm túc đạt thành tích cao chót vót, nhưng khi vào trong lớp thì cứ như là một bọn hâm dở người.

Duy nhận thấy cứ như mình là ông bố già đang chọn rể cho cô con gái vậy. Con gái được nhiều chàng yêu thích như vậy thì ông bố già này cũng có một xíu cảm giác tự hào đấy chứ.

Khi đã chọn được người chơi oẳn tù tì thắng cuộc, Triền Duy ngay tức khắc khăn gối chuyển nhà. Lập túc úp mặt vào nhà mới mà ngủ. Mặc kệ Tường Minh cứ ngồi bên cạnh liên tục lải nha lải nhải về chuyện cậu ngu ngốc thế nào khi vụt bỏ cơ hội được ngồi cạnh mỹ nữ.

Còn cậu bạn được chọn ngồi cùng bàn với Hiển Thi, mặt mày rạng rỡ, hai má đỏ hây hây như trinh nữ mới biết yêu, thẹn thùng ngập ngừng trộm nhìn cô nàng đang chăm chú đọc sách, vì khoái chí quá nên vô thức cảm thán lên một tiếng.

"Dễ thương quá!"

Hiển Thi cau mày, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi có người chăm chăm nhìn mình, cộng với việc đám bạn của cậu ta cứ ghì kéo làm om sòm ỏm tỏi cả lên.

"Này! Chúng ta chơi lại đi. Chơi lại lần này tôi chắc chắn sẽ thắng."

"Tôi đẹp chứ không có ngu!"

Cậu bạn cùng bàn với Hiển Thi vừa nói vừa ôm khư khư cái bàn cứ như thả tay ra sẽ bị mấy thằng bạn chí cốt giật mất vậy.

Ồn ào, cộng với bàn học liên tục rung chuyển làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của cô.

Một lần.. bỏ qua, hai lần.. cố bỏ qua, đến giới hạn lầm thứ ba.

"RẦM!"