Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

7.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: Tểu Potato Nữ chính: Ngô Song Vào ngày giỗ 10 năm của mẫu thân, Ngô Song bởi vì cứu người mà trùng sinh, trở về thời thơ ấu. Lúc này, mẫu thân còn sống Lúc này, nàng còn được yêu thương. Bắt đ …
Xem Thêm

Chương 7: Mộng cảnh linh nghiệm
Lưu Hướng Tuyết mua thịt, lão thái thái mua cá, trong nhà còn có nửa con gà, hơn nữa vẫn còn có cải thảo, đậu hủ làm mấy món thức ăn chay, bữa cơm này tại Lưu gia mà nói không thể không nói không phong phú.

Vì thế khi món ăn cuối cùng lên bàn, Lưu thái thái kêu Lưu Hướng Tuyết đi gọi các anh cùng chị dâu tới cùng ăn cơm.

Lưu Hướng Tuyết có chút không bằng lòng.

Bình thường cả nhà bọn họ có 10 iệng ăn , ngoại trừ ngày lễ ngày tết thì ít ngồi ăn cùng một chỗ. Mà vào những ngày như thế, mẹ con nàng thường bị họ châm chọc nên Lưu Hướng Tuyết không thích cùng bọn họ ngồi chung một chỗ ăn cơm.

Nhưng vì lão thái thái đã bảo như vậy nên Lưu Hướng Tuyết không dám không nghe, đành phải giải bỏ tạp dề rửa tay đi ra ngoài.

Nàng vừa ra cửa còn chưa đi hai bước, phía trước liền có hai người đi tới.

Một người trong đó rất xa nhìn thấy nàng, mừng rỡ hô: “Em dâu, em định đi đâu thế? Mua gì sao? Cứ để Chiêu Đệ đi mua cho em. Tuyết rất lớn, em không nên đi.”

Lưu Hướng Tuyết kinh ngạc nheo mắt, lúc này mới thấy rõ nguyên lai phía trước người là đại tẩu Trang Đông Mai cùng con gái cả Lưu Chiêu Đệ.

Trang Đông Mai sắc mặt vui mừng đi tới, bước chân dài nhưng tay khác lại kéo tay Lưu Chiêu Đệ, nhìn sơ qua cũng thấy hiển nhiên là rất cẩn thận, sợ bản thân mình trượt chân .

Khi hai người họ đến gần Lưu Hướng Tuyết, Lưu Chiêu Đệ dịu ngoan kêu một tiếng cô út rồi không lên tiếng nữa mà Trang Đông Mai lại tựa hồ có nói không nên lời.

Chỉ thấy nàng đẩy con gái ra cầm lấy tay Lưu Hướng Tuyết cao hứng nói: “Cô út, đi, chúng ta mau vào phòng, chị muốn nói cho em nghe một tin tức tốt. À đúng rồi, em muốn đi đâu? Bảo Chiêu Đệ đi làm là được, em đi làm vất vả mãi mới có một ngày về nhà, mau đi nghỉ ngơi đi.!”

Lưu Hướng Tuyết nghe nàng ta nói một câu “cô út”, hai câu “em dâu” liền cảm thấy cực kì kinh ngạc.

Thường ngày, chị dâu cả tuy nói không khắc nghiệt giống chị dâu hai nhưng trước kia đối với nàng cực lạnh nhạt thậm chí là có chút châm chọc. Đừng nói thân thiết gọi nàng “em dâu”, ngay cả tên của nàng chị dâu cả cũng chưa từng gọi qua.

Nhưng hiện tại, chị dâu cả rất cao hứng nên mới gọi nàng là “em dâu”, chứ nếu ở thời điểm khác đối với nàng vô cùng lạnh lùng, cao cao tại thượng gọi nàng là “Tam nha đầu” a~

Lưu Hướng Tuyết không biết có chuyện gì xảy ra nhưng Trang Đông Mai thấy chủ động thân thiết với mình so với thái độ lạnh nhạt trước kia dù sao cũng tốt hơn, vì thế nàng cũng cười đáp lại: “Chị dâu cả, vừa lúc hai người đã tới, em đang chuẩn bị đi qua gọi nhà chị sang ăn cơm. Hôm nay mẹ làm rất nhiều món nên mẹ bảo em đi mời nhà anh cả cùng anh hai sang ăn cơm.”

“Ai nha, chút chuyện nhỏ này mà em cũng phải đi sao?” Trang Đông Mai gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, cười tủm tỉm khoác tay lên Lưu Hướng Tuyết đưa ô cho con gái cả rồi phân phó: “Chiêu Đệ, không nghe thấy cô út ngươinói chuyện sao? Ngươi đi đi, kêu cả ba ngươi cùng Đến Đệ nữa, rồi sang cả nhà nhị thúc mời sang đây.”

Lưu Chiêu Đệ ngoan ngoãn lên tiếng, nhận ô liền xoay người đi.

Lưu Hướng Tuyết thấy vậy càng không hiểu gì. Thấy nàng nghi hoặc hỏi mình, Trang Đông Mai mừng khôn xiết quay về phía nàng giải thích.

Nàng ta vui sướиɠ nói: “Em dâu, chị nói cho em biết, Hựu Hựu nhà em thật lợi hại! Vừa rồi nó nói nó mơ thấy chị sinh bảo bảo. Kết quả chị vừa đi kiểm tra xong, thật sự mang thai ! Aiyo, bây giờ thì chưa biết là nam hay nữ nhưng giấc mơ của Hựu Hựu thật linh nghiệm. Nó nói chị sinh bảo bảo thì nhất định sẽ sinh con trai, có đúng không?”

Trang Đông Mai càng nói càng vui vẻ, nàng ta vội vàng kéo Lưu Hướng Tuyết đi vào trong nhà nhưng miệng vẫn còn nói không ngừng.

“Em dâu, trước kia đối với chuyện của em và Hựu Hựu thì có lúc chị nói năng chua ngoa không dễ nghe, em chớ để trong lòng a! Đối với chuyện sinh nam hài này đã bảy tám năm đều không có tin tức nhưng hôm nay nhờ có giấc mơ của Hựu Hựu nhắc nhở mà chị đã có thai. Từ hôm nay về sau, chị nhất định sẽ coi Hựu Hựu như con gái thân sinh, thương yêu nó, đối xử tốt với nó.”

Vào nhà chính, Trang Đông Mai tràn ngập vui sướиɠ cũng không dừng lại.

Lưu Hướng Tuyết khi nghe nàng nói xong cuối cùng hiểu được vì sao hôm nay chị dâu cả lại chủ động thân thiết với mình, chuyện này khiến nàng không khỏi buồn cười.

Nhưng khi nàng nghe kì vọng sinh nam hài của chị dâu cả lại bắt nguồn từ giấc mơ của con gái nàng,Lưu Hướng Tuyết lại có chút lo lắng, vội vàng cắt đứt lời nó Trang Đông Mai.

“Đại tẩu, chị mang thai là chuyện tốt em cũng thay cho chị, Nhưng chị cũng không thể tin lời của Hựu Hựu, nó vẫn là trẻ con, nó thì biết cái gì? Nói không trừng con bé cũng không nhớ rõ giấc mơ ấy!”

Nói xong, Lưu Hướng Tuyết kéo Ngô Song tới, trừng mắt nhìn con gái ám chỉ nói: “Hựu Hựu, có thật là con mơ thấy em trai không? Sinh bé trai bé gái trong mơ làm sao con có thể xem được? Con không được nói lung tung”

Ngô Song nhìn ánh mắt của mẹ, trong lòng hiểu mẹ đang lo lắng mình.

Kì thực những tin tức do bí giấu cho cô biết, cô tạm thời cũng không dám tin, vấn đề là đứa nhỏ còn chưa sinh. Nhưng mợ cả hiện tại mang thai nhưng sẽ không giống như năm đo sinh nón nữa. Như thế cũng tính cô đã cứu một sinh mệnh nhỏ bé kia.

Ánh mắt Ngô Song chớp chớp, đối với Trang Đông Mai vui vẻ kia với ánh nhìn soi mói, cô thật sự không dám đả kích mợ cả nói là cô không thấy rõ a.

Nhưng mẹ cô lo lắng cũng không sai, Ngô Song đang chuẩn bị lấy cớ che dấu thì Lưu thái thái từ phòng bếp nghe thấy động tĩnh nên hấp tấp chạy ra.

Lão thái thái vừa vào cửa giữ chặt con dâu cả liền nhìn trái nhìn phải, vui tươi hớn hở cười không ngừng: “Đông Mai, con mang thai? Thật sự có thể sinh con trai? Đây là việc vui lớn a, nhân dịp hôm nay cả nhà ăn cơm ở đây ta sẽ nói cho mọi người biết tin vui này.”

Trang Đông Mai đỡ lão thái thái liên tục gật đầu,chưa bao giờ nàng cùng lão thái thái thân mật như vậy: “Mẹ, ta đã mang thai. Hựu Hựu nói nó mơ thấy con sinh nam hài. Lời nói của trẻ con rất linh nghiệm con nghĩ giấc mơ của Hựu Hựu nhất định là sự thật, mẹ nói đúng hay không?”

“Đúng đúng đúng, giấc mơ của trẻ con rất linh !” Lưu thái thái vừa nghe nói đây là giấc mơ của Ngô Song thì cao hứng đi tới, bế Ngô Song miệng gọi cháu gái ngoan.

Ngô Song lặng lẽ lau nước miếng trên măt, hiện tại thấy bà ngoại cao hứng như vậy, cô lại cảm thấy không yên lòng về chuyện bí giấu, chuyện này không nói có lẽ sẽ tốt hơn.

Lưu Hướng Tuyết nhìn cảnh này cảm thấy không tốt cho lắm, đành phải thở dài trừng mắt nhìn con gái. Lúc này nàng mới đem lo lắng trở về đáy lòng.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Hướng Quốc, Lưu Hướng Gia cùng Hồ Anh Hoa đều mang mấy đứa nhỏ đi lại.

Nghe thấy trong phòng, lão thái thái cùng Trang Đông Mai cười nói, mấy người đều kinh ngạc. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong Lưu gia trước giờ đều không tốt, nhưng hôm nay có chuyện gì sao?

Hồ Anh Hoa vừa vào phòng lập tức đặt hỏi: “Chị dâu,hôm nay có cái gì việc vui a? Nghe tiếng cười của chị, mấy dặm ngoài kia cũng nghe được!”

“Có chuyện vui đương nhiên cười rồi. Ta chính là cao hứng, chính là muốn cười, như thế nào? Ảnh hưởng đến ngươi a?” Nghe thấy giọng Hồ Anh Hoa hỏi, Trang Đông Mai đang cười liền trầm xuống.

Nhưng nghĩ đến chuyện về sau mình cũng có con trai nên không thèm ghen tị với chú hai nữa. Trang nhịn không được ngẩng đầu lên, kiêu ngạo tuyên bố.

“Ân, ta hôm nay có cái việc vui muốn tuyên bố, ta đã mang thai! Thai này nhất định là con trai, từ nay về sau ta cũng có con trai. Nhóm người nào đó không cần lại cho rằng con trai của mình là bảo bối a!”

Lời này vừa ra, có người kinh hỉ có người tức giận.

Lưu Hướng Quốc cao hứng một bước đến trước mặt vợ, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Đông Mai, ngươi thật sự đã mang thai? Bác sĩ nói là con trai sao? Thật tốt, thật tốt!”

“Không phải bác sĩ nói, là Hựu Hựu nói! Bây giờ thai nhi mới hơn một tháng, bác sĩ làm sao mà nhìn ra được?” Trang Đông Mai đắc ý nhìn chồng mình, sau đó liền kể lại chuyện giấc mơ của Ngô Song.

Lưu Hướng Gia sửng sốt vài giây, bước lên phía trước chúc mừng chị dâu.

Kỳ thật hắn vẫn trông ngóng trong nhà có mấy thằng trẻ con, hắn cho rằng Tiểu Bảo một người không huynh đệ, rất cô đơn, về sau trưởng thành cũng không có ai giúp đỡ. Hắn cũng đã nói chuyện này với vợ nhưng Hồ Anh Hoa không muốn, nàng muốn Tiểu Bảo là bảo bối độc nhất vô nhị, cho Tiểu Bảo hưởng thụ ưu thế của con một.

Hiện tại nghe nói nhà đại ca sắp có nhi tử, Lưu Hướng Gia trong lòng thấy rất vui vẻ nhưng Hồ Anh Hoa lại không vui vẻ như vậy .

Hồ Anh Hoa ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt Ngô Song, tiếng hừ đả kích nói: “Tiểu hài tử nói chuyện tính cái gì?Huống chi là nói mớ? Chị dâu, chị cũng quá nóng vội rồi, liền nói ngay là nam hài. Chị cũng chưa sinh, không thể xác định đứa bé là nam hay nữ. Bác sĩ nói vẫn chưa xác định được, chị không nên mê tín a.”

Ngô Song bị ánh mắt của Hồ Anh Hoa nhìn như thế cũng thấy khó chịu nhưng cô lại không phản bác được.

Kiếp trước, cô cũng là bác sĩ, cô cũng biết lời nói của cô không thể căn cứ vào khoa học. Nhưng nếu mọi thứ khoa học có thể giải thích thì làm sao cô có thể sống lại?

Ngô Song cười lạnh rũ mắt xuống, cô không muốn tranh cãi, bởi vì lúc này cô không cần thiết phải nói, chỉ cần bà ngoại và mợ cả hai người cũng có thể áp đảo Hồ Anh Hoa rồi! Huống hồ lúc này còn có bác cả ở một bên trừng mắt?

Trong phòng ồn ào thành một mảng.

Lưu Hướng Gia vừa nhìn vợ chồng cùng mẹ sắc mặt đồng thời khó coi , vội vàng ngăn cản Hồ Anh Hoa: “Anh Hoa, ngươi nói cái gì? Cái gì mà mê tín? Ta cũng cảm thấy giấc mơ của trẻ con rất linh nghiệm! Hựu Hựu nói là em trai thì tương lai Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng có huynh đệ giúp đỡ, chuyện này rất tốt! Nhanh ngồi xuống ăn cơm, đừng nói nữa.”

Hồ Anh Hoa không cam lòng nhưng bị tất cả mọi người phản bác nhưng dù nói thêm gì đi nữa thì mình cũng bị nói lại, nên không đành lòng ngồi xuống.

Mấy đứa nhỏ đều ngồi vây ở bên cạnh bàn, vừa rồi không chen miệng được, hiện tại những người lớn dừng lại, Lưu Tiểu Bảo cùng Trang Hạo đều rất thông minh, đều cười hì hì hướng Trang Đông Mai chúc.

Lưu Tiểu Bảo thực khí phách, hiện tại liền bắt đầu trang khởi đại ca: “Mợ cả, mợ muốn sinh em trai? Nhanh sinh a, đợi em trai lớn cháu dẫn hắn đi chơi!”

Trang Hạo cũng nói nhưng lại thực tế hơn: “Cô cả, ngày mai về nhà cháu sẽ nói cho ông bà nội tin vui này. Nếu bọn họ biết nhất định sẽ rất vui a~”

“Ừ, đều là bé ngoan, mau ăn cơm đi.” Trang Đông Mai tươi cười, nhìn Lưu Tiểu Bảo cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Trong bàn chỉ có chị em Lưu Chiêu Đệ với Lưu Đến Đệ vẫn không lên tiếng.

Hai chị em này, chị cả Chiêu Đệ thành thật, dịu dàng, con thứ hai Đến Đệ thì rất kiên cường,lanh lợi. Nhưng vì là con gái nên Trang Đông Mai dối xử với họ rất nghiêm khắc. Dù biết đây là tin vui nhưng chị em bọn họ lại không mấy vui vẻ. Bởi các nàng đều không biết, nếu mẹ sinh em trai mẹ sẽ đối xử với họ như thế nào?

Một bữa cơm nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt cũng ăn xong, Trang Đông Mai cùng Hồ Anh Hoa lại tránh không được lại tranh đấu gay gắt.

Ngô Song ngồi ở đàng kia nhìn mọi người thần thái, nhịn không được có loại giật mình nhìn diễn cảm giác.

Đời trước cô quá nhỏ không hiểu ý tứ mọi người trong lời nói sắc bén như thế nào thì lúc này nghe thấy vậy, cô cảm thấy cũng khá là thú vị.

Kiếp trước, mợ cả cùng mợ hai liên hợp lại bắt nạt cô. Nhưng qua ngày hôm nay, Ngo Song mới biết được, thì ra giữa hai người họ cũng không hài hòa như bề ngoài.

Trận này có trò hay, Ngô Song cảm thấy khá hứng thú nhưng cô lại không biết, bởi vì cô nhất thời có một giấc mơ chuẩn xác, cô nháy mắt liền biến thành ‘Tiểu Thần Bà” trong lời nói của người trong thôn.

Sau 2 tuần vắng mặt ta đã trở lại rồi đây *ten ten*. Khoai Tây nhất định sẽ cố gắng post đủ chương để bù lại cho mọi người.^^.

Bình Luận (2)

  1. user
    270524 (2 năm trước) Trả Lời

    Cảm ơn edit, nhưng truyện này xàm và ko logic tí nào.

  2. user
    Hoa Thiên Tuyết (3 năm trước) Trả Lời

    Hóng

Thêm Bình Luận