Chương 30: Bí kíp sư môn
Tuy nói loại thanh danhTiểuLinh nữ này nghe không được tốt nhưng giờ phút này, mọi người đều rất hâm mộ Ngô Song.
Chính là hai người Trần Viễn Kiều cùng Từ lão đại, đối với năng lực thần kỳ này của Ngô Song hâm mộ không thôi.
Sau khi Trần Viễn Kiều cất lọ thuốc hít thì lại nói chuyện phiếm vài câu với Ngô Song rồi mới rời đi.
Chuyến này, Từ lão đại lấy lòng Trần Viễn Kiều, cũng coi như là đã đạt được mục đích nên lập tức trở về nhà.
Trên đường về nhà, Từ lão đại vẫn suy nghĩ nên đưa quà gì cho Ngô Song a?
Đến khi đếntiểukhu, Từ lão đại cũng chưa nghĩ được ý tưởng gì nên đành phải nói với Ngô Song: “Hựu Hựu, lần này cảm ơn cháu, tạm thời bác không có thứ gì tốt, liền thiếu cháu một món quà đi. Đợi khi nào bác có đồ tốt, bác sẽ tặng cho cháu.”
“Bác Từ, bác không cần khách khí như vậy đâu! Trời cũng đã muộn rồi, bác nhanh đưa chịTiểuTĩnh về nhà đi!”
Ngô Song hoàn toàn không muốn hắn tạ lễ, thấy hắn nhớ tới chuyện này nên vội vã lấy cớ hẹn gặp lại.
Sau khi về đến nhà, Lưu Hướng Tuyết thì đi nấu cơm, Ngô Song thì ngồi ở phong khách thở dài một hơi. Kỳ thật, hôm nay cô chỉ muốn lặng lẽ mú đồ giúp Từ lão đại mua đồ thôi, ai biết chủ sạp lại ngăn cản cô chứ?
Lần này thì tốt rồi, chỉ sợ trong chợ ai cũng biết cô có linh nhãn, về sau làm sao có thể đi đào bảo nữa đây?
Nghĩ tới chuyện kế hoạch phát tài bị chính mình phá hỏng, Ngô Song có chút không vui. Nhưng cô cũng không hối hận khi giúp Từ lão đại, chung quy là do kiếp trước, Từ Văn Tĩnh đối xử với cô tốt như vậy, hiện tại cô giúp Từ lão đại một chuyện nhỏ như vậy thì tính cái gì?
Nhưng nghĩ đến chuyện từ nay về sau cô không thể đào bảo kiếm tiền nữa, Ngô Song vẫn có chút tiếc nuối.
Đúng lúc cô đang uể thì đột nhiên bí giấu lại nhảy ra!
Quang ảnh màu vàng quay nhanh như muốn bay ra khỏi thức hải của cô vậy.
Ngô Song chấn động, vội vàng nín thở ngưng thần ngồi xuống, chăm chú nhìn cái kim ảnh kia.
Bị cô nhìn như vậy, bí giấu mới dần dần dừng lại, chỉ vào chữ “Sơn”.
Sơn!
Ngô Song trừng mắt lớn, lần đầu tiên cô có bia giấu thì trong đầu cô tự động viết chữ theo hình lục giác, trình tự là: Sơn, Y, Mệnh, Tương, Bặc, Nghệ.
Trong sáu chữ này thì chữ “sơn” đứng đầu nhưng trước kia cô cũng chưa thắp sáng chữ này nên cũng không biết chữ “sơn” sẽ dạy cho cô cái gì? Nhưng vào giờ phút này chữ “sơn” lại sáng lên.
Chữ “sơn” lúc này mơ hồ toát ra ánh sáng trắng. Mà trong năm chữ kia cũng có hai biến hóa. Chữ “Y” biến thành màu đỏ, chữ “Mệnh” thành màu cam, chữ “Tương” thành màu trắng, chỉ có hai chữ “Bặc”, “Nghệ” vẫn là màu xám thôi.
Rất rõ ràng, bí giấu lại thăng cấp!
Ngô Song nhìn bí giấu âm thầm vui sướиɠ, chẳng lẽ đây là hồi đáp do cô cứu Trần Hồng Vũ? Lúc này đây bí giấu thăng cấp đều tốt hơn trước nhiều! Trước kia chí có hai chữ biến hóa, hôm nay có tận ba chữ liền!
Vì sao khi cô cứu Trần Hồng Vũ lại có công đức lớn như vậy? Chẳng lẽ do hắn là người phúc lộc thọ đầy đủ sao?
Ngô Song đang suy đoán thì bí giấu lại đột nhiên nhoáng mạnh một cái, một luồng thông tin khổng lồ trong nháy mắt đã vọt vào trong đầu Ngô Song!
Lượng thông tin truyền đến quá lớn, trong chốc lát đầu Ngô Songnhư bị đánh một cú mạnh. Cô không thể cử động được, chỉ có thể sững sờ nhìn những hình ảnh hòa với chữ một mảng bay trước mắt!
Sau khoảng năm sáu phút, hình ảnh mới chậm lại, tiêu tán.
Ngô Song hít một hơi, chậm rãi chớp mắt.
Hiện tại, trong đầu cô có rất nhiều thứ, về “mệnh” , về y thuật có
,quan trọng nhất là trong đầu cô có một bộ tu luyện công pháp hoàn chỉnh—— !
!
Sư phụ từng nói cho cô biết, bộ pháp cao nhất của Vọng Tiên Môn chính là . Đáng tiếc ở thời Nguyên đã bị thất truyền, cho nên sau này Vọng Tiên Môn mới dần dầnthiênvề Huyền học, nghiên cứu y học, tu luyện ngày càng gặp nhiều khó khăn.
Trước đó sư phụ truyền cho cô phương pháp dẫn khí , đấy chỉ là một mẹo nho trong tu luyện, cũng không lợi hại lắm. Sau khi thất lạc, nên bộ tâm pháp kia mới trân quý.
Nhìn bốn chữ , Ngô Song càng xem càng sợ.
Cô không ngờ bí pháp sư môn thất truyền hơn sáu trăm năm qua lại xuất hiện ở trong đầu của cô!
Điều này mới khiến cô cảm thấy bí giấu nhất định có liên quan đến tiên môn, mà sư phụ lại không nhận ra ngọc bài này. Nhất định miếng ngọc này thất lạc từ thời Nguyên, chỉ là không biết vì sao nó lại nằm trong tay của ba cô? Chẳng lẽ tổ tiên của ba cô là người trộm di vật tiên môn sao?
Ngô Song nhất thời hỗn loạn, lần này món quà bí giấu cấp cho cô mang đến kinh hỉ quá lớn!
Có nhiều quá nên Ngô Song cũng không biết nên học cái nào trước. Hơn nữa cô cũng không biết mình có nên nói chuyện bí giấu này cho sư phụ không? Nhưng nếu cô nói cô lại không thể giải thích được chuyện này rốt cuộc nó như thế nào?
Trong lúc cô không biết lựa chọn như thế nào thì Lưu Hướng Tuyết đã bưng cơm chiều vào.
Hiện tại, Ngô Song không có ý kiến hay, nên thử hỏi mẹ: “Mẹ, nếu như vô tình mẹ nhặt được một bảo bối, mà bảo bối này là do người ta làm mất trong một thời gian dài, chủ nhân của bảo bối cũng không biết nên không tìm. Nếu là mẹ, mẹ có mang đi trả lại chủ nhân bảo bối kia không?”
“Hựu Hựu, chẳng lẽ con lại mơ thấy cái gì à?”
Lưu Hướng Tuyết nghe con gái hỏi như vậy chỉ cười nói: “Nếu con mơ thấy chỉ dẫn, mà mẹ nhặt được thì mẹ không trả lại đâu, mẹ giữ lại cho con! Giấc mơ này ý nói là bảo bối này cho con thì chứng tỏ con có duyên phận với nó! Mẹ cũng chưa nghe nói mơ đưa bảo bối cho người ta đâu.”
“Vâng, mẹ nói cũng phải, nhưng…” Ngô Song nghe lời của mẹ nói hơi trầm một lúc, sau đó cầm chén đũa lên ăn cơm không suy nghĩ lung tung nữa.
Sáng hôm sau, sau khi mẹ con hai người vừa ăn điểm tâm xong thì Đào Nhiên đến.
Ngô Song đi cùng Đào Nhiên ra cửa, cô cứ tưởng đường xa như vậy, Đào Nhiên ít nhất cũng sẽ đón cô bằng xe đạp. Ai biết Đào Nhiên lại nói: vì rèn luyện cho cô nên Cát Trường Phong quyết định cho cô đi bộ mỗi ngày!
Từtiểukhu công viên đến chân núi, tầm hơn mười cây, chân Ngô Song nhức mỏi vô cùng, chờ đến khi cô đến trước mặt sư phụ đã là chuyện của nhiều giờ sau!!!
Cát Trường Phong nhìn cô mồ hôi mẹ nối mồ hôi con, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Ông cười hỏi: “Song nhi, đoạn đường này cảm giác như thế nào?”
“Mệt…” Ngô Song tê liệt ngã xuống ghế, nghe thấy câu hỏi của sư phụ cô chỉ có phể phun ra một chữ này.
Cát Trường Phong nghe cô trả lời vậy cũng không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi đồ nha đầu ngốc, vi sư dạy ngươi tâm pháp thổ nạp, chẳng lẽ ngươi không biết dùng sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tâm pháp kia chỉ có thể ngồi im tu luyện sao?”
“A?” Ngô Song mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ tâm pháp này còn có thể giúp cô giảm bớt mệt mỏi sao? Cô còn tưởng tâm pháp chỉ có thể hội tụ nguyên khí a!
Sau đó, Ngô Song phản ứng kịp, không khỏi căm giận nhìn về phía Đào Nhiên gào thét: “Đào Nhiên, đồ bại hoại, trách không được ngươi đi nhẹ nhõm như vậy! Sao ngươi lại không nói chuyện này cho ta biết?”
Đào Nhiên vẻ mặt vô tội cười: “Ha ha,tiểusư thúc tu luyện tâm pháp không giống ta, ta làm sao dám nói lung tung chứ?”
Ngô Song biết mình bị hắn đùa giỡn liên tục trừng hắn.
Cát Trường Phong thấy bọn họ lại náo loạn, không khỏi lắc đầu kéo Ngô Song: “Được rồi, Song nhi mau dậy đi, hôm nay vi sư mang con đến bái kiến sư tổ, cho con chính thức gia nhập Vọng Tiên Môn!”
Nghe sư phục nói đến đề tài nghiêm túc này, Ngô Song vội vàng đứng dậy đi theo.
Trong phòng có hai bức họa được treo trên tường, trên bức họa theo thứ tự là hai vị tiên phong đạo cốt, Ngô Song lập tức đoán được đây nhất định là ViênThiênCương với Lý Thuần Phong.
Sau khi tam bái cửu khấu với hai bức họa, Cát Trường Phong đưa cho cô một chiếc nhẫn huyết ngọc: “Song nhi, chiếc nhẫn này chính là môn trung bí bảo, từ nay về sau, con chính là đại đệ tử đích truyền đời thứ 106 của Vọng Tiên Môn. Chiếc nhẫn này chính là tượng trưng cho thân phận của con, tuyệt đối không thể làm mất.”
“Vâng sư phụ.”
Ngô Song trịnh trọng tiếp nhận nhẫn, cái nhẫn kia nhìn có vẻ rất lớn, cô cảm thấy tay mình quá nhỏ, chỉ sợ ngón cái cũng không vừa….
Ai biết khi cô đeo nhấn vào ngón cái thì chiếc nhẫn kia lại tự động thu nhỏ lại đâu???
“A???” Ngô Song kinh hô một tiếng, sớm biết rằng nó thần kỳ như vậy, cô nhất định sẽ đeo ngón khác! Đáng tiếc, cô không thay đổi được nữa a….
Cát Trường Phong thấy cô kinh ngạc mới giải thích: “Nhẫn huyết ngọc này ở Cát chi địa dưỡng ra pháp khí, khi nguy hiểm có thể tự động cứu chủ, về sau nó có thể giúp con tu luyện nhanh hơn rồi!”
Ngô Song nhìn chiếc nhẫn màu đỏ bên tay trái ngón cái không khỏi nhớ đến màu đỏ trên miếng ngọc trước kia.
Kiếp trước, ngọc bài của cô cũng là màu đỏ! Chẳng lẽ đệ tử Vọng Tiên Môn đều dùng huyết ngọc sao?
Hôm qua cô đang suy nghĩ nên tạm thời chưa muốn nói ra chuyện bí giấu, cho nên cô chỉ còn cách hỏi vòng: “Sư phụ, đệ tử sư môn đều dùng nhẫn huyết ngọc sao? Sư phụ với Đào Nhiên cũng như vậy sao?”
“Không, ta với Nhiên Nhi dùng ngọc bội.”
Cát Trường Phong cười lắc đầu: “Chỉ có nữ đệ tử mới dùng nhẫn, nam đệ tử là dùng ngọc bài dài. Về phần huyết ngọc thì chỉ đệ tử đích truyền mới được đeo. Giống con là huyết ngọc, Nhiên Nhi là bích ngọc. Tấm ngọc bài kia của con có vài điểm giống với Bạch ngọc của đệ tử ký danh, chỉ là phía trên có khắc long phụng, đấy không phải là phong cách của Vọng Tiên Môn chúng ta!”
Ngô Song vốn là chột dạ, nghe xong những lời này nhất thời nhảy dựng.
Cô âm thầm suy đoán: chỉ sợ miếng ngọc kia chính là ngọc bài đích truyền của tiên môn nào đó? Về phần ngọc bài có hoa văn, chỉ cần khắc lên là được, có cái gì to tát đâu!
Ngô Song cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy giống như mình đi ăn cắp bí kíp sư môn vậy. Nhưng cô lại không muốn nói bản thân côtrùngsinh, chuyệntrùngsinhnhất định phải dấu đi, tuyệt đối không thể để cho người khác biết!
Cô nghĩ, đợi đến khi cô học xong mọi thứ trong bí giấu thì cô nhất định sẽ đem nó trả lại cho sư môn!
Từ ngày hôm đó trở đi, Ngô Song chính thức bắt đầu học tập. Mỗi ngày cô đều đi tới đi lui đến chân núi, dần dần cô sử dụng thuần thục được tâm pháp nên đi bộ cũng không cảm thấy mệt nữa.
Thời gian trôi rát nhanh, thoắt cái đã được hơn nửa năm, đến tháng 8, Ngô Song bắt đầu nghĩ đến chuyện đi học.
Đối với vấn đề này, Ngô Song vẫn buồn rầu: Cô không muốn họctiểuhọc đâu? Dù làtiểuhọc hay sơ trung đối với cô mà nói đều không có ý nghĩa a! Nếu nhảy lớp quá nhiều không chỉ mình mẹ cô giật mình mà nhân dân cả nước chắc chắn khϊếp sợ a!
Cảm ơn edit, nhưng truyện này xàm và ko logic tí nào.