Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

7.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Editor: Tểu Potato Nữ chính: Ngô Song Vào ngày giỗ 10 năm của mẫu thân, Ngô Song bởi vì cứu người mà trùng sinh, trở về thời thơ ấu. Lúc này, mẫu thân còn sống Lúc này, nàng còn được yêu thương. Bắt đ …
Xem Thêm

Chương 18: Không phải thần tiên
Editor+Beta: Khoai Tây Nhỏ's

Trần thái thái bởi vì kinh sợ, lại vừa thương tâm nên tinh thần đã sớm loạn .

Sau khi tới bệnh viện, bà hối hận cũng không kịp, đâu có nghĩ đến kiếp nạn gì?

Lúc này vừa nghe thấy Trần Viễn Kiều hỏi, Trần thái thái mới bình tĩnh lại.

Bà nhớ lại rồi nói: “Lão già, nha đầu kia khoảng sáu bảy tuổi. Ta không biết nó nhưng con bé biết ông và cả Tiểu Vũ nữa. Lúc ấy ta đi mua đồ không chú ý, vừa quay đầu lại thì thấy hai đứa đang cãi nhau, ta liền nói một câu…”

Nói đến đây, Trần thái thái lại khóc, liên tục tự trách mình: “Con bé lúc đó nói, nó biết xem tướng, nói hôm nay không thể ngồi xe hơi nếu không nhất định có huyết quang tai ương. Ta cho rằng con bé rủa ta ai nghĩ đấy lại là sự thật.”

“Cái gì? Tiểu nha đầu mới sáu bảy tuổi? Mẹ, mẹ không nói mớ chứ?” Trần Cao Phong còn cho rằng người đó ít nhất phải là một cô gái, là người trưởng thành tiên đoán, ít nhất cũng phải là đệ tử của một cao nhân chứ.

Nhưng khi nghe mẹ nói là một nha đầu sáu bảy tuổi, hắn cũng hoài nghi: một đứa bé sáu bảy tuổi thì biết cái gì mà”huyết quang tai ương”?

Trần Cao Phong hoài nghi, Trần Viễn Kiều vừa nghe xong trong lòng đã có quyết định.

Sáu bảy tuổi, nhìn trông rất lanh lợi, lại biết hai ông cháu bọn họ. Trần Viễn Kiều lập tức nghĩ đấy chắc chắn là Ngô Song.

Lần trước hắn ra chợ hỏi thăm tin tức ống đựn bút kia thì hắn đã đoán được Ngô Song nhất định có năng lực thần kỳ, bằng không làm sao có thể dùng 10 đồng mua được một bảo bối trong đống bình hoa kia chứ?

Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc làm vỡ đồ cô bé khẳng định đấy là đồ cổ, hiển nhiên rất tin tưởng vào ánh mắt của mình.

Một nha đầu sáu bảy tuổi, nếu không phải là thiên phú dị bẩm thì không có khả năng như vậy.

Hắn đã tiếp xúc qua năng lực của Ngô Song lại nghe vợ tường thuật lại, tuy có chút kinh ngạc nhưng con trai ông cũng sẽ không tin. Ai bảo người ta nói chuẩn như thế chứ?

Trần Viễn Kiều lập tức phân phó: “Phong, nha đầu kia tên là Ngô Song, là người trong huyện, ngươi nhanh cho người đi tìm đi! Nếu không tìm thấy trên thị trấn thì xuống huyện tìm, tìm được thì nhanh chóng mời cô bé đến đây!”

Trần Cao Phong không đồng ý: “Ba, con nghĩ con bé kia chỉ nói bừa thôi! Nếu nhà ta có kiếp nạn này thì chúng ta nhanh mời Âu Dương đại sư đến thì tốt hơn. Nhân lúc có đội ngũ chuyên gia ở đây coi Tiểu Vũ, chúng ta có thể đi mời Âu Dương đại sư!”

“Nói bừa? Ngươi thử nói nữa xem?”

Trần Viễn Kiều trừng liếc con trai, trực tiếp hạ lệnh: “Đi phái người đi tìm đi! Việc mời Âu Dương đại sư cũng được nhưng phải nhanh đi tìm cô bé đó đi. Mau đi tìm người đi, nhất định phải ăn nói hẳn hoi cô bé đó rất tinh ranh, không thể đắc tội với nó!”

Ngoài cửa có người đáp rồi nhanh chóng rời đi, nhưng chỉ có một cái tên, không có ảnh, không có địa chỉ, muốn tìm cũng không dễ dàng gì?

Tìm kiểu này đến tối cũng không tìm được người.

Mà lúc này, Ngô Song đã sớm về nhà rồi.

Hôm nay, cô với mẹ đã tìm đến nơi mua nhà, cô rất thích căn nhà hai tầng kia, giá tám vạn.

Nhưng mẹ cô lại thích một căn nhà khác có ba phòng nhà triệt, giá năm vạn.

Ngô Song cho rằng nhà lầu sáng sủa, lại gần đường cái, giao thông, phương tiện đều rất thuận lợi, về sau nhất định có giá cao. Nhưng Lưu Hướng Tuyết cảm thấy nhà lớn như vậy không ở lại lãng phí, hơn nữa ở ven đường không an toàn.

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng đành về nhà xin ý kiến Lưu thái thái.

Lưu thái thái nghe xong cũng đồng ý với quan điểm của Ngô Song.

Bà khuyên con gái út: “Nha đầu, con không phải muốn mở tiệm may sao? Nếu ngươi mua nhà cạnh đường cái như vậy trực tiếp mở tiệm treo bảng là được. Vừa tiết kiệm tiền thuê tiệm lại còn có thể chăm sóc được cho Hựu Hựu. Như vậy không phải là tốt hơn sao?”

Ngô Song nghe thấy bà ngoại nói như vậy cũng âm thầm mắng mình ngốc: Sao mình lại chỉ lo lắng đến giá đất tăng nhỉ? Bà ngoại nói hai câu, có thể mở tiệm lại có thể chăm sóc cô mẹ cô có thể không đồng ý sao?

Quả nhiên, Lưu Hướng Tuyết nghe lão nương khuyên thì nghĩ ngợi một chút liền gật đầu: “Vâng, mẹ nói đúng vậy mua chỗ đó đi!”

Ngô Song thấy mẹ sảng khoái đồng ý thì không khỏi muốn hướng bà ngoại ngón cái “quả nhiên gừng càng già càng cay”. Dù cô có trùng sinh nhưng có rất nhiều chuyện cũng không thể so với bà ngoại.

Chuyện nhà lắng xuống, tiệm may cũng như vậy nên ba người đều rất vui vẻ.

Lưu thái thái nắm tay con gái nói: “Nha đầu, nếu được thì nhanh chóng mua đi. Nếu không mua sợ nhóm chị dâu ngươi biết sẽ nói như thế nào? Chờ các ngươi dàn xếp xong thì nói với bọn họ là được. Lúc đó cũng không thừa tiền, không thể cho họ vay nữa, đỡ để họ cằn nhằn, biết chưa?”

“Vâng, con biết rồi!” Lưu Hướng Tuyết đang vui vẻ nghe thấy vậy nàng có chút khổ sở.

Lão nương đều nghĩ vì nàng nhưng nàng lại là một đứa bất hiếu.

Lúc trước nàng không cưới đã sinh con thiếu chút nữa làm lão nương tức chết. Những năm gần đây, nàng bị mọi người chỉ chỏ, cũng không biết lão nương bị mọi người nhìn như thế nào.

Nàng không khi nào khiến cho lão nương trải qua một ngày vui vẻ, mà khi lão nương hết giận lại đau nàng, yêu thương nàng như cũ.

Lưu Hướng Tuyết nhìn bàn tay khô gầy của lão nương, trong lòng đột nhiên đau đớn..

Nàng nhịn không được lần nữa thỉnh cầu nói: “Mẹ, mẹ cùng con kên thị trấn đi? Chị dâu mang thai cũng không sinh ngay được, đợi khi nào chị ấy sinh chúng ta trở về là được. Dù sao cũng còn có Chiêu Đệ, Đến Đệ nữa cơ mà.”

“Ai, nha đầu, mẹ biết con muốn hiếu thuận nhưng ta không thể đi được”

Lưu thái thái biết con gái hiếu tâm liền dứt khoát nói với nàng: “Ta cũng muốn đi cùng các người nhưng ta đi thì kiểu gì nhóm chị dâu ngươi cũng quậy tung trời. Chắc nghĩ ta cho ngươi tiền mua nhà. Con là con gái ruột, ra ngoài cũng quen thân ta không thể ở được. Đây không phải khiến hai anh của ngươi khó xử sao?”

Lưu Hướng Tuyết giờ mới hiểu được, nguyên lai lão thái thái lo lắng sau khi đi rồi các anh của nàng nhất định sẽ bị mắng bất hiếu!

Dù trên thực tế, hai anh cũng chưa từng dưỡng lão nương ngày nào, nhưng lão nương còn muốn giữ mặt mũi cho họ.

Ngô Song đến lúc này cũng mới hiểu được khổ tâm của bà ngoại, cô nói: “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, chờ thêm một chút thời gian nữa cháu sẽ lấy cớ đón bà tới, lúc đó ai cũng không phản bác được.”

Dù sao Ngô Song có “Linh mộng” đến thời điểm cô chỉ cần nói vài lí do bà ngoại không thích hợp ở nhà này, các mợ cũng không dám nói nhiều. Về phần những người trong thôn, dọn ra ngoài vì muốn tốt cho bà ngoại, ai có thể nói gì? Chỉ có thể hâm mộ mà thôi!

Lưu thái thái vui vẻ gật đầu: “Ừ, vẫn là Hựu Hựu thông minh!”

Ba người lại hàn huyên một hồi mới giải tán đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Hướng Tuyết liền đi lên thị trấn ký hợp đồng mua nhà. Nàng mời Từ lão đại đi cũng giúp đỡ, có nhiều thủ tục nàng không hiểu, sợ bị người ta lừa.

Vốn Ngô Song muốn đi theo nhưng Lưu Hướng Tuyết không cho, vì cô còn quá nhỏ, dù có thông minh đi nữa, Lưu Hướng Tuyết cũng không yên tâm đem giao cho cô.

Từ lão đại biết nàng muốn mua nhà ở trấn liền khϊếp sợ nhưng không có nhiều hỏi.

Nhìn địa điểm mua nhà, Từ lão đại không khỏi cười : “Hướng Tuyết, ngươi mua nhà này rất được! Không chỉ có giá trị hơn nữa chúng ta có thể làm hàng xóm! Nhà ta chỉ cách nhà này một chút, đi mấy phút là tới, về sau Tiểu Tĩnh có bạn chơi rồi!”

“Thật sao?” Lưu Hướng Tuyết cũng kinh ngạc không kém.

Nàng đã sớm biết nhà Từ lão đại ở thị trấn An gia nhưng không biết nhà bọn họ ở chỗ nào, không nghĩ lại là hàng xóm!

Có Từ lão đại nên thủ tục làm rất nhanh, nhà đã đứng tên Lưu Hướng Tuyết.

Lưu Hướng Tuyết giấy chứng nhận về nhà, kiên quyết muốn mời Từ lão đại ăn cơm.

Từ lão đại từ chối không được đành phải mang theo Từ Văn Tĩnh cùng nhau đến Lưu gia.

Nghe nói có thể cùng Ngô Song làm hàng xóm, Từ Văn Tĩnh đặc biệt cao hứng, líu ríu vây quanh Ngô Song nói không ngừng.

Mấy người trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có người gõ cửa: “Xin hỏi, chỗ này có cô bé nào tên là Ngô Song không?”

Là tìm Ngô Song, mấy người đều sửng sốt một chút, Lưu Hướng Tuyết nhổm dậy nói: “Có, con gái tôi là Ngô Song, các người là ai? Tìm con gái tôi có chuyện gì?”

Bên ngoài là hai người trẻ tuổi, vừa nghe thấy vậy vội vàng cầm theo quà đi vào, cẩn thận hỏi han: “Cô là mẹ của Ngô Song? Chúng tôi là người của công ty Viễn Kiều. Sáng hôm qua con gái cô có đến công viên không?”

Hai người nói lời này đã rất nhiều, ở rất nhiều chỗ, từ huyện Phượng Vĩ tra xuống có mười mấy người tên “Ngô Song”, bọn họ còn tìm nhầm rất nhiều người cơ.

Ngô Song vừa nghe thấy bọn họ là người công ty Viễn Kiều thì hiểu được nhà họ đã xảy ra chuyện nên vội vã hỏi: “Có phải Trần phu nhân đã xảy ra chuyện gì không? Bây giờ bọn họ như thế nào? Có bị thương không?”

“A, cuối cùng cũng tìm đúng người !” Hai người kia vừa nghe Ngô Song trả lời, nhất thời kinh hỉ, vội vàng đem hộp quà đưa đến trước mặt cô thỉnh cầu nói: “Tiểu Thần Tiên, mời cháu đi qua cứu tiểu thiếu gia nhà chúng ta đi, hắn bị tai nạn xong hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, nên chúng ta qua mời ngươi đến.”

“Cứu mạng? Cháu làm sao mà cứu được? Các ngươi đi tìm bác sĩ đi.”

Hai người nói xong không chỉ khiến Ngô Song hoảng sợ mà mấy người trong phòng cũng kinh ngạc.

Bọn họ đều không biết Ngô Song sao lại liên quan đến vụ tai nạn giao thông này? Tại sao người ta lại tới cầu cứu Ngô Song?

Lưu Hướng Tuyết thấy con gái lắc đầu, lập tức đến trước con gái nói: “Ngại quá, con gái tôi vẫn là trẻ con, các người tìm lộn người rồi! Vừa nhìn đã biết hai người là người có tiền, như vậy đi bị thương thì các ngươi đi mời bác sĩ sẽ tốt hơn!”

Hai người kia liên tục cầu xin: “Đại tỷ, van cầu ngươi, là Tiểu Thần Tiên đoán chắc nhà chúng ta có kiếp nạn, hiện tại kiếp nạn ứng nghiệm, chúng ta chỉ cầu Tiểu Thần Tiên có thể giúp một tay giải hạn. Chỉ cần có thể cứu mạng thiếu gia nhà chúng tôi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Lần này mấy người đều hiểu thì ra là Ngô Song nhắc nhở người khác cẩn thận tai nạn, đáng tiếc người ta không tin.

Lần này, Lưu Hướng Tuyết còn chưa lên tiếng, Từ lão đại đã hỗ trợ nói: “Hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi nhanh chóng đi tìm bác sĩ đi, đứa nhỏ này thật sẽ không hóa giải, con bé cũng không phải là thần tiên. Nó chỉ có thể mơ đến tai họa, nhắc nhở các ngươi không nghe, vậy cũng không có biện pháp gì.”

Hai người kia vừa nghe xong, quả thực khóc không ra nước mắt: “Thật sự không có biện pháp sao? Nhà chúng ta đã mời rất nhiều chuyên gia nhưng tiểu thiếu gia vẫn như cũ chưa tỉnh, bây giờ phải làm sao a?”

Nhớ tới tiểu shota hai ngày trước vẫn còn hoạt bát vui vẻ, Ngô Song cũng thấy thương tiểu tử kia.

Cô nhíu mày nghĩ: Chuyên gia cũng không trị được, còn có biện pháp nào sao?

Vừa mới nghĩ vậy, đầu cô đột nhiên choáng một cái, bí giấu vàng kim lại nhảy ra!

Bình Luận (2)

  1. user
    270524 (2 năm trước) Trả Lời

    Cảm ơn edit, nhưng truyện này xàm và ko logic tí nào.

  2. user
    Hoa Thiên Tuyết (3 năm trước) Trả Lời

    Hóng

Thêm Bình Luận