Ảo cảnh lập tức bị phá vỡ... vỡ vụn...
Cả căn phòng chìm trong im lặng chết chóc, con quỷ áo đỏ cũng ngẩn ra một chút, sau đó giận dữ ném Vương Huy xuống đất, thân hình bà ta lóe lên, chớp mắt đã đứng trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
“Dám phá hỏng việc tốt của tôi? Tôi muốn cô phải chết!”
Giọng của con quỷ áo đỏ lạnh lẽo đáng sợ, khi đối phương hét lên, bóng đèn trên trần nhà lập tức nổ tung, cả căn phòng lại rơi vào bóng tối.
Bộ móng tay đỏ rực, sắc nhọn chộp lấy cổ của Vân Kiến Nguyệt, Lục Trường Tuyết lập tức nổi điên, cơ thể cô ấy vụt qua như một quả pháo nhỏ, đâm thẳng vào con quỷ áo đỏ, làm bà ta bay văng ra xa.
“Lão nương xem ai dám đυ.ng đến bảo bối của tôi!” Lục Trường Tuyết hét lên một tiếng.
“Cô chỉ biết la hét sao? Cô kêu như chó vậy!”
Vân Kiến Nguyệt mặt mày nhăn nhó, đưa tay bịt tai: “Đừng có hét nữa, tôi sắp bị điếc vì hai người rồi.”
Con quỷ áo đỏ ngồi trên sàn nhà, không thể tin được tình huống hiện tại.
Tại sao một con quỷ cấp S như bà ta lại bị một con quỷ cấp A húc bay?
Nếu chuyện này bị lộ ra, mặt mũi của bà ta biết giấu vào đâu?
Con quỷ áo đỏ giận dữ đứng dậy, vén mớ tóc đen chắn trước mặt mình sang một bên. Chắc chắn là do mớ tóc này cản trở nên bà ta mới không thể phát huy được sức mạnh, không thì sao bà ta có thể bị con quỷ nhỏ kia húc bay được!
“Hôm nay các người không ai được thoát!” Con quỷ áo đỏ lại hét lên.
“Chát!”
Tiếng tát vang lên giòn giã trong phòng, kéo dài trong sự im lặng đến chết người.
Vân Kiến Nguyệt vung tay, bà tay cô đau nhói vì cú tát mạnh: “Nói rồi mà không hiểu tiếng người sao, đừng có hét nữa!”
Phương Lâm An run rẩy cả người, giọng nói nghẹn ngào: “Cô... sao cô có thể đánh trúng quỷ được...”
Ai đó có thể giải thích cho anh ta vì sao một con người lại có thể chạm vào hồn phách của quỷ được không? Tại sao chứ!
Con quỷ áo đỏ cũng sững sờ, bà ta không thể tin được, sau khi bị một con quỷ cấp A húc bay, bà ta lại còn bị một con người tát một cái nữa.
Lúc này, Lục Trường Tuyết phát hiện ra điều gì đó không đúng: “Ơ, nhìn kỹ bà thì... bà không phải là mẹ ruột của Vương Huy sao?”
Cô ấy từng thấy bức ảnh của con quỷ này trong nhà Vương Huy khi còn sống, Vương Huy từng nói đây là người mẹ quá cố của hắn.
Con quỷ áo đỏ cười lạnh: “Mẹ ruột? Đứa con bất hiếu đó có bao giờ coi tôi là mẹ ruột không? Vì muốn mua căn nhà này cho bản thân mà nó đã gϊếŧ tôi để lừa bảo hiểm! Cô có biết nó đã lừa được bao nhiêu tiền từ cái chết của tôi không? Ba trăm vạn! Hẳn là ba trăm vạn!”
Sau khi làm rõ mối quan hệ giữa con quỷ áo đỏ và Vương Huy, Phương Lâm An hít một hơi lạnh.
Không ngạc nhiên khi con quỷ áo đỏ này có oán khí nặng như vậy, hóa ra là bị chính con trai ruột gϊếŧ chết! Nếu một người bình thường bị người lạ gϊếŧ thì oán khí có thể lên tới 100, thì mẹ ruột bị con trai gϊếŧ, oán khí ít nhất phải là 10.000!
Nhưng dù vậy vẫn có điều không đúng, trên đời này có không ít trường hợp cha mẹ bị con cái gϊếŧ chết, nhưng tại sao mẹ của Vương Huy lại trở thành quỷ cấp S?
Phương Lâm An cắn ngón tay mình, hai tay bắt ấn: “Lấy sức mạnh của ta, kính mời thần minh. Thiên nhãn, mở!”
Một luồng ánh sáng vàng nhạt lóe lên, đôi mắt của Phương Lâm An lập tức trở nên trong sáng. Anh ta nhìn về phía con quỷ áo đỏ, từ trong tầng tầng lớp lớp oán khí đen, anh ta thấy một làn sương đỏ thẫm.
Đó là... sức mạnh của tà thần!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin