Chương 54: Phiên Ngoại 1: Hôn Lễ

Thời gian rất nhanh đã đến ngày hôn lễ của Trình Khiêm và Đàm Tư Cẩm.

Ngày cưới vẫn là ngày tốt mà Trình Khiêm đặc biệt lựa chọn, hôn lễ được tổ chức tại một hòn đảo có phong cảnh cực tốt ở phía Nam, hai bên đều chỉ mời một ít thân thích với bạn bè tương đối thân cận, toàn hôn lễ ngoài trời bố trí tinh xảo lại ấm áp, cực kỳ phù hợp phong cách thân phận của hai vị tân nhân.

Tất cả người thân và bạn bè ngồi máy bay thuê đến hiện trường hôn lễ, Trình Khải Nhân cũng khó có được đáp máy bay riêng đến đúng giờ, cùng trợ lý ngồi vào ghế ba mẹ.

Hôn lễ nhanh chóng bắt đầu, Trình Khiêm mặc một bộ âu phục màu đen đặc chế cao cấp, được MC mời lên sân khấu. Trong buổi hôn lễ ấm áp, Đàm Tư Cẩm cũng mặc một bộ âu phục màu trắng có giá trị không nhỏ, đi lên sân khấu dưới sự dẫn dắt của ba, một đôi mắt tươi sáng lẳng lặng nhìn người yêu cách đó không xa, chân đạp cánh hoa hồng do phù rể phía trước tung lên, từng bước từng bước đi về phía Trình Khiêm.

Hốc mắt Đàm Chí Văn phiếm hồng đưa tay con trai mình đến tay Trình Khiêm, sau đó trong tiếng vỗ tay ấm áp chậm rãi bước xuống sân khấu, Mạnh Linh ngồi bên cạnh đã sớm yên lặng lau nước mắt, Đàm Chí Văn lặng lẽ đưa khăn giấy qua, an ủi bạn già không được khóc, chính mình cũng len lén dụi khóe mắt.

Ngược lại, bên kia có vẻ đặc biệt bình tĩnh. Lý Mạn Hi mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu, đầu đội một chiếc mũ lễ cổ điển kiểu châu Âu có lưới, khuôn mặt dưới tấm màn che khó có được nở một nụ cười dịu dàng. Trình Khải Nhân bên cạnh vẫn duy trì khuôn mặt hiền lành, nhìn qua rất giống hài lòng với hôn lễ này cùng nửa kia của con trai, nhưng nội tâm lại cực kỳ khó đoán.

Trình Khiêm và Đàm Tư Cẩm trong âm nhạc nhẹ nhàng đọc thư cho nhau, hai người đọc đến cuối cùng đều mang theo một chút nức nở, an ủi lẫn nhau đọc xong toàn bộ phong thư, cũng vì đối phương đeo nhẫn cưới, dưới sự thúc giục nhiệt liệt ôm hôn. Những cánh hoa đầy trời bay xuống bao bọc cặp đôi vợ chồng trong hương thơm rực rỡ chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Nghi thức hôn lễ kết thúc, tiệc trưa ngoài trời rất nhanh bắt đầu, trong khoảng thời gian đồ ăn lục tục được mang lên, Đàm Tư Cẩm ngồi trước cây đàn piano trên sân khấu đánh một khúc nhạc tặng cho người thân và bạn bè từ xa đến.

Trình Khiêm đứng ở bên cạnh dịu dàng nhìn anh, MC đúng lúc vui tươi hỏi: "Xin hỏi tân nhân Đàm tiên sinh của chúng ta muốn vì mọi người đánh một bài hát gì đây? Tôi đoán là bài hát yêu thích của Trình tiên sinh nha!"

Đàm Tư Cẩm nhìn Trình Khiêm cười, trước micro đưa tới ấm áp nói: "Mang đến cho mọi người một bản Chopin, "Điệu Waltz của chú chó nhỏ" Cảm ơn."

Hồi ức như thủy triều trải qua thời gian lắng đọng, bây giờ hiện lên đều là tốt đẹp, Trình Khiêm yên lặng nhìn người yêu của mình tao nhã ngồi trước đàn piano diễn tấu, nhạc khúc vui vẻ từ giữa ngón tay thon dài của Đàm Tư Cẩm trút xuống, mỗi một nốt nhạc đều là bộ dáng động lòng người mà quen thuộc nhất.

Ánh nắng ngọt ngào ấm áp bao phủ vùng biển đảo yên tĩnh xinh đẹp này, mọi người tham gia hôn lễ kết thúc tiệc cưới trong bầu không khí yên bình, một bộ phận người thân cần về nước sớm, sau khi ăn cơm xong tạm biệt đôi chồng chồng mới cưới rồi lên máy bay thuê rời đi, còn lại một đám thanh niên ở lại chờ tham gia bữa tiệc tối, vui vẻ một đêm ngày hôm sau mới rời đi.

Màn đêm đỏ sẫm nhanh chóng buông xuống, chân trời vẫn còn chút tia sáng đỏ cho đêm đặc biệt này thêm một màu sắc rực rỡ, bữa tiệc được sắp xếp trong một khu nghỉ mát lớn và sân ngoài trời, ngoài trời cũng có hồ bơi và một số tiện nghi giải trí, rất thuận tiện cho những người trẻ tuổi đáp ứng tất cả các nhu cầu ăn uống và vui chơi.



Buổi tối, Trình Khiêm và Đàm Tư Cẩm đều thay một bộ trang phục tình nhân thoải mái hơn, áo sơ mi mỏng tơ tằm dưới gió biển lay động gợn sóng, đơn giản lại không mất tinh xảo, khu nghỉ dưỡng đặc biệt chuẩn bị thịt nướng, rượu ngon cùng âm nhạc năng động, còn cả một sân khấu hình chữ T có thể ca hát, làm cho tất cả những người tham gia vào bữa tiệc đều chơi hết sức vui vẻ.

Trình Khiêm với Đàm Tư Cẩm vừa mới lộ diện đã bị DJ ồn ào bắt lên sân khấu đùa giỡn một lúc, trên sân chỉ lát sau lại đổi một đám người khác gào thét hát, hai người họ nhân cơ hội xuống sân, vừa mới bưng ly rượu muốn đi tìm bạn bè kính rượu tán gẫu thì vừa vặn gặp phải Cẩu Vãn Tinh đang tới, em gái Cẩu Vãn Tinh chạy ở phía trước, trong tay cầm một cái kẹo bông gòn vui vẻ giang tay hướng vào trong ngực Đàm Tư Cẩm.

Đàm Tư Cẩm lập tức ngồi xổm xuống ôm cô bé mặc váy lụa chạy như bay vào trong ngực, Cẩu Vãn Tinh cũng đã đi tới gần, đầu tiên hắn ta đấm ngực Trình Khiêm một cái, lại tôn kính nói với Đàm Tư Cẩm: "Em chào thầy."

Đàm Tư Cẩm ngẩng đầu cười cười: "Ừ Vãn Tinh." Anh lại nhìn về phía em gái Cẩu Vãn Tinh, ngọt ngào chào hỏi, "Xin chào, anh là Tư Cẩm, em tên gì vậy?"

Cô bé nhìn đại mỹ nhân phát sáng trước mắt không chớp mắt, có chút thẹn thùng trả lời: "Anh Tư Cẩm, em là Vân Vãn Nguyệt."

Cẩu Vãn Tinh ở bên cạnh chen ngang giải thích: "Em gái em theo họ mẹ."

"Oa, Vân Vãn Nguyệt, tên thật hay." Đàm Tư Cẩm không nhịn được khen ngợi, "Tên của em giống như một bức tranh đẹp."

Vân Vãn Nguyệt vui vẻ cười không ngừng, vội vàng hỏi: "Vậy anh trai em thì sao ạ?"

Đàm Tư Cẩm lại ngẩng đầu nhìn Cẩu Vãn Tinh một cái, cười đánh giá: "Anh trai em thì giống sở thú."

Cẩu Tinh Tinh kéo dài miệng, giống như là khổ sở làm nũng: "Thầy à."

Trình Khiêm ở bên cạnh cười ha ha lại bị Cẩu Vãn Tinh đập đập ngực, đang náo loạn thì cách đó không xa Hạ Ly đã cầm một cây kẹo bông gòn lớn hơn đi tới.

Ánh mắt Vân Vãn Nguyệt lập tức bị cô hấp dẫn, dùng giọng nói non nớt gọi một tiếng "Chị Shirley", Đàm Tư Cẩm vì thế đứng dậy, mỉm cười gật đầu chào hỏi cô.



Hạ Ly đưa kẹo bông gòn cho Vân Vãn Nguyệt trước, sau đó cười đưa tay chào hỏi Đàm Tư Cẩm: "Tôi là Shirley, Giáo sư Đàm, kính mộ đại danh đã lâu."

"Khách khí rồi." Đàm Tư Cẩm lễ phép bắt tay cô, Hạ Ly đứng bên cạnh Cẩu Vãn Tinh, lại thẳng thắn khen ngợi Trình Khiêm, "Trình Khiêm, thật sự là số anh tốt đó, tôi cũng muốn có người như thầy Đàm."

Trình Khiêm cười cười, cầm chén rượu ý bảo đồng ý làm một ngụm, ngay sau đó hỏi Cẩu Vãn Tinh: "Sao rồi, hôn sự của hai người đã ổn thỏa chưa?"

"Ba mẹ cũng đã sắp xếp nói chuyện rồi." Cẩu Vãn Tinh ôm lấy vai Hạ Ly, nhìn nhau cười: "Bây giờ bọn tôi rất ăn nhịp với nhau, ở cùng một chỗ làm sao không thoải mái được."

"Yes," Hạ Ly nhướn mày, tiêu sái nói, "Nhân sinh khổ ngắn, hưởng thụ hiện tại."

Bồi bàn vừa vặn chuyển đến gần, Cẩu Vãn Tinh đánh một cái ngón tay ra hiệu mang hai ly champagne tới, cùng Trình Khiêm và Đàm Tư Cẩm uống chén: "Đều là duyên phận, kính anh em, kính thầy Đàm, đến lúc đó phải đến uống rượu mừng."

"Được, chờ tin tốt của hai người. Tối nay cứ vui vẻ đi."

Trình Khiêm uống cạn sạch rượu trong chén, Đàm Tư Cẩm cũng uống rượu theo. Bốn người lại thoải mái nói chuyện một lát, rất nhanh lại có người tiến lên chào hỏi, Trình Khiêm liền cùng Đàm Tư Cẩm đi kính bạn bè khác.

Một đêm náo nhiệt trong chớp mắt đi qua, lại tràn ngập niềm vui vô cùng dài dằng dặc, Trình Khiêm say rượu đã ôm Đàm Tư Cẩm rời khỏi tiệc tùng, trở về phòng tân hôn thuộc về họ.

Trong phòng đốt nến lãng mạn, trên mặt giường trắng tinh dùng cánh hoa hồng đỏ trải thành một hình trái tim cực lớn, hai người say sưa ôm hôn ngã xuống biển hoa kia, dịu dàng cởi bỏ quần áo của đối phương.

Hoa hồng xinh đẹp phản chiếu Đàm Tư Cẩm giống như thiên thần thánh khiết xinh đẹp, Trình Khiêm dùng đầu ngón tay miêu tả dung nhan của anh, nhìn đóa hoa hồng đẹp nhất trân quý nhất thuộc về mình, cười thì thầm: "Bảo bối, tân hôn vui vẻ."

Đàm Tư Cẩm có chút thẹn thùng nhếch khóe miệng lên, khóe mắt và đuôi lông mày lộ ra nụ cười câu hồn nhϊếp phách, ẩn chứa hương rượu thuần khiết nhất trên đời: "Tân hôn vui vẻ, chồng."