Chương 20: Tới Gần

Sau tình sự bịn rịn là liều thuốc tốt nhất để trấn an lòng người, Trình Khiêm cảm nhận được Đàm Tư Cẩm đang từng chút một mở tâm phòng bị đóng chặt ra, thử tiếp nhận quan hệ yếu ớt chỉ dựa vào tìиɧ ɖu͙© của bọn họ duy trì, từ giây phút bọn họ gặp nhau, Đàm Tư Cẩm đối với hắn mà nói không chỉ có một mặt là người thầy mà còn có một mặt là người bên ngoài dịu dàng bên trong ẩn giấu yếu ớt, giãy giụa cùng phẫn nộ, tất cả đều đã thuộc về hắn.

Mỗi khi nghĩ đến đây, Trình Khiêm sẽ xuất hiện vui vẻ từ nội tâm.

Hơn nữa hắn còn phát hiện mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ đều làm cho Đàm Tư Cẩm trở nên mềm mại mà cảm tính, giống như lúc này Đàm Tư Cẩm không nói nên lời xoay người lại ôm lấy đầu hắn, kiểu theo bản năng tới gần mỗi lần đều làm hắn lưu luyến không rời.

Trình Khiêm quay lại ôm eo Đàm Tư Cẩm để cho mình gần anh hơn một chút, Đàm Tư Cẩm sờ lên cánh tay hắn, hỏi một câu: "Có đau không?"

Trình Khiêm hoàn hồn, lúc này mới phản ứng Đàm Tư Cẩm đang hỏi vết bầm tím trên cánh tay, móng tay bằng phẳng mà lại dùng sức rất mạnh để lại ba vết thương đẫm máu trên da thịt trắng nõn, mà vết cào đã biến thành một vệt màu tím đen hình trăng lưỡi liềm.

Xong đời, lại rơi vào tay giặc.

Trình Khiêm ôm người càng chặt, trước ngực dính vào cơ ngực mềm mại, mũi cũng dịch vào ngửi ngửi mùi hoa hồng còn mơ hồ lan toả.

"Không đau."

Hắn lại dán môi lên vai Đàm Tư Cẩm để lại một nụ hôn, nhớ tới những dấu vết xanh xanh hồng hồng mà mình từng để lại trên người đối phương thì hạ thân không tự chủ được ngóc đầu.

Đàm Tư Cẩm tự nhiên cũng cảm nhận được vật cứng chọc vào, anh hơi co rúm lại, nhưng ở trong ngực đối phương không thể lùi đi đâu được

"Anh đừng nhúc nhích, để em bình tĩnh lại chút."

Trình Khiêm cảm nhận được anh muốn lùi, cầm bả vai anh nhẹ giọng an ủi, nhưng mà nhân tố bất an trong cơ thể lại xao động càng ngày càng mãnh liệt, hắn vừa nghĩ đến hai người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính cùng một chỗ, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng còn dính vào thân dưới của đối phương mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu, cả cây tính khí không khỏi lại cứng hơn vài phần.

Toang nữa, điểm mấu chốt này lại thêm một phát nữa, sợ là sẽ dọa Đàm Tư Cẩm chạy mất.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại gương mặt đã đỏ lên của Đàm Tư Cẩm, nhanh chóng nói một câu "Em đi ra ngoài hóng gió." Rồi vén chăn kéo quần đùi chạy ra ngoài.



Nhiệt độ ôm ấp đột nhiên rời đi, Đàm Tư Cẩm đỡ trán không nhịn được cười, giọng mũi cười ra chút tức giận, anh buông lỏng thân thể mệt mỏi một chút, rút khăn giấy lau qua qua người, cũng theo đó xuống giường.

Mặc quần áo xong đi ra ngoài thì một luồng hơi nóng đập vào mặt, mặt trời đã lên một đoạn cao, điều hoà trong phòng thật ra làm cho nhiệt độ so với bên ngoài còn mát mẻ hơn một chút, Đàm Tư Cẩm nhớ tới lý do Trình Khiêm vừa rồi chạy ra ngoài, không khỏi lại có chút muốn cười.

Cách đó không xa, Trình Khiêm đã ngâm mình trong bể bơi không sâu không cạn, hắn vừa mới bơi qua bơi lại, đường cong rõ ràng trên cơ bắp lăn lăn trong nước, mái tóc ngắn đen nhánh vuốt ngược về phía sau lộ cái trán trắng nõn ra, vài sợi tóc ướŧ áŧ buông xuống thái dương làm cho toàn bộ khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt.

Nhìn như vậy thấy Trình Khiêm so với bộ dáng xù lông ngày thường thành thục hơn rất nhiều, trời sinh khí tràng lạnh lùng cộng thêm dung nhan này tăng thêm vài phần khí chất quý tộc, giống như pho tượng thần Hy Lạp.

Đàm Tư Cẩm nhìn người trước mặt, đáy lòng bắt đầu muốn tới gần nhưng do dự không dám đυ.ng.

Nhưng mà anh vừa mới ra khỏi cửa thì người trong bể bơi đã lập tức phát hiện bóng dáng của anh, hai tay Trình Khiêm chống mép bể, cánh tay thoáng dùng sức liền thoải mái lên bờ.

"Thầy có biết bơi không ạ?"

Trên mặt Trình Khiêm lộ ra một nụ cười xán lạn sải bước đi về phía Đàm Tư Cẩm, quần đùi rộng thùng thình đã ướt đẫm khó khăn lắm dán vào đùi cơ bắp của hắn, vật cứng ở giữa còn hơi vểnh lên, theo hắn đi lại mà lắc lư trái phải.

Đàm Tư Cẩm nhanh chóng rời ánh mắt, tinh thần rời rạc trả lời: "À, không rành lắm."

Trình Khiêm chỉ coi như vừa rồi anh làʍ t̠ìиɦ bị mệt mới làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia có chút mệt mỏi với ngượng ngùng, hắn nắm lấy tay Đàm Tư Cẩm kéo anh đi đến cạnh hồ bơi, thân mật đề nghị: "Thầy, thầy có muốn vào trong hồ bơi ngâm một chút không?" Hắn ngồi xổm xuống lấy tay gạt nước hai cái "Đây là nước ấm, rất sạch sẽ, sẽ đỡ mệt mỏi."

Nói xong Trình Khiêm lại nhảy vào, mặt nước bể bơi không qua ngực hắn, Đàm Tư Cẩm thấy nước cũng không sâu, Trình Khiêm còn ở trong nước tràn đầy chờ mong duỗi hai tay nghênh đón anh, vì thế không suy nghĩ gì liền đi xuống.

Nhưng mà dòng nước ngầm của nước lọt qua lòng bàn chân Đàm Tư Cẩm, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống nước, anh sợ tới mức hai tay vỗ vào mặt nước làm bắn tung tóe bốn phía, may mà Trình Khiêm đúng lúc đỡ lấy anh.

Quả nhiên trong bể bơi nóng, gần như ngang bằng với nhiệt độ ngoài trời, cũng sẽ không kí©h thí©ɧ cả người run lên hoặc cần thích ứng với nhiệt độ của nước một thời gian. Những con sóng vỗ lên làm ướt tóc Đàm Tư Cẩm, giọt nước văng lên mặt đỏ bừng, không hiểu sao lại còn bị nước bắt nạt một trận.

Áo thun màu trắng gặp nước liền ướt, lập tức dính vào người Đàm Tư Cẩm mơ hồ lộ ra cơ bắp gầy gò của anh, nơi nhũ hoa bị vuốt ve phấn đỏ như hoa anh đào, theo l*иg ngực phập phồng có vẻ cực kỳ sinh động mê người.

Yết hầu Trình Khiêm lăn lên hạ xuống một vòng, đợi Đàm Tư Cẩm đứng vững thì hắn vội vàng xoay người muốn bơi đi, trên mặt cùng trong lời nói đều che giấu du͙© vọиɠ của mình: "Thầy, em bơi một vòng trước."



Chân dài cánh tay dài ở trong nước nhanh chóng giãn ra, Trình Khiêm giống như một con cá bơi chạy trốn chìm xuống nước nhấc lên dòng nước ngầm nhỏ, trọng tâm Đàm Tư Cẩm bất ổn lắc lư hai cái rốt cuộc miễn cưỡng đứng ổn, thời gian tầm mắt vững vàng thì Trình Khiêm đã nhanh chóng bơi đến bên kia hồ bơi.

Toàn bộ hồ bơi không lớn, nước cũng không sâu, chỉ là một căn phòng đi kèm cung cấp các phương tiện giải trí nho nhỏ, cho khách thêm một số cảm xúc khác nhau của bờ biển. Đàm Tư Cẩm cũng đã lâu không xuống nước, nguyên nhân cũng giống như chơi bóng rổ, anh nhìn bóng dáng thon dài kia bơi lội trong một mảng màu lam ấm áp thì nhộn nhạo, đột nhiên toát ra ý niệm muốn đuổi theo trong đầu.

Hai tay mảnh khảnh đẩy ra khỏi mặt nước, Đàm Tư Cẩm hai bước đạp một cái, nhất thời bơi ra, lực nổi của nước nghiêng nghiêng nâng thân hình gầy gò của anh lên, lúc sắp chìm thì tay chân phối hợp tiếp tục sải, nhẹ nhàng lại bơi ra ngoài một đoạn.

Ở một đầu khác Trình Khiêm quan sát bóng dáng như mỹ nhân ngư bơi về phía mình, như si như say một lát cũng không rời mắt được, đợi bàn tay trắng nõn kia sải đến gần thì hắn nhẹ nhàng cầm lấy kéo người ra khỏi mặt nước.

Mỹ nhân ướt sũng từ trong nước trồi lên, khoảng cách gần trong gang tấc, ngay cả những giọt nước nhỏ trên lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Trình Khiêm nhìn người trước mắt thật lâu, chân thành khen ngợi: "Thầy bơi rất tốt mà, vừa rồi còn khiêm tốn như vậy."

Đàm Tư Cẩm đang đắm chìm trong niềm vui gân cốt được giãn ra, tất cả các môn thể thao quen thuộc thời thơ ấu đều mang đến cho anh thoải mái đã lâu không gặp, sau khi được khen ngợi thì trên mặt anh nở một nụ cười, cả người tản ra vui vẻ nói không nên lời: "Vậy à, đúng là lâu rồi không bơi, không nghĩ tới xuống nước mà cơ bắp vẫn còn ký ức."

Là nụ cười này. Trình Khiêm bất giác nhìn đến ngây người.

Nắng ấm áp tùy ý chiếu ra ánh sáng vàng rực rỡ, rọi vào đôi mắt xinh đẹp kia thành ánh sáng lấp lánh, da thịt trắng như tuyết trong suốt, giọt nước như trân châu điểm xuyết bên cạnh mặt anh, lại theo cổ thon dài lăn xuống trước ngực.

Vẻ đẹp như vậy xứng đáng với nụ hôn tốt nhất trên thế giới.

Trình Khiêm như bị câu hồn phách, bầu không khí thích hợp đẩy cả người hắn không tự giác dịch về phía trước, khi Đàm Tư Cẩm còn chưa kịp phản ứng thì đã dâng nụ hôn trung thành nhất của mình lên.

Đôi môi nóng ẩm trong nháy mắt phủ lên, đầu lưỡi dịu dàng cạy môi răng theo nước bọt ngọt ngào bên trong đi vào, pheromone mùi rượu không kìm lòng được mà nhộn nhạo, phảng phất hoá hồ nước trong suốt thành vò rượu ngon ngát hương bốn phía, thấm vào ruột gan.

Cơn say rượu mông lung dâng lên trong lòng, Đàm Tư Cẩm bị nụ hôn bất thình lình làm cho sợ tới mức cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lập tức lại mềm nhũn trong ngực đối phương, môi răng tràn ngập dư vị ngọt ngào của rượu, giờ phút này đột nhiên anh hiểu được cái mà Trình Khiêm gọi là loại hương vị ngọt ngào đó.

Dư vị ngọt ngào mang theo mùi rượu tưới lên mảnh đất cằn cỗi trong lòng Đàm Tư Cẩm làm vùng đất hoang vu nở ra những bông hồng tươi đẹp nhất.