Chương 11: Ngầm Điều Tra

Kỳ nghỉ một tuần rất nhanh trôi qua, trong lớp các học sinh cấp ba vừa mới khôi phục cuộc sống còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cả ngày đều là trạng thái buồn ngủ, mà Trình Khiêm lại trực tiếp ngủ ngày đầu tiên luôn.

Hắn nằm sấp trên bàn ngủ rất ngon, thầy cô cũng không quấy rầy được hắn, đến giai đoạn này, tất cả các môn học đều đã chấm dứt, ôn tập và luyện đề là chuyện bình thường, mà đối với Trình Khiêm là kiểu sinh viên tương lai tốt nghiệp đã lấy được điểm tất cả các môn A và nộp đơn vào trường đại học nước ngoài thì các giáo viên lại càng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Quả thật Trình Khiêm rất mệt mỏi, một tuần vừa qua có thể nói là tiêu hao hết khí lực nửa năm của hắn.

Cũng may thể lực thanh thiếu niên hồi nhanh, sau một ngày học xong trong ánh hoàng hôn ấm áp bao phủ, hắn tỉnh lại.

Đang ngái ngủ thì bả vai đột nhiên bị người ta vỗ mạnh một cái, một thanh niên đầu đinh hào quang như ánh mặt trời cúi người mắng hắn: "Còn sống chứ? Đi, dậy chơi bóng."

Trình Khiêm tỉnh táo lại, nâng tay lau nước miếng ở khóe miệng, đứng dậy duỗi thắt lưng sau đó đi theo.

Đối kháng ba chọi ba đánh không lâu, Trình Khiêm mồ hôi đầm đìa kêu tạm dừng đi uống nước. Hắn ngửa đầu lên, một chai nước khoáng trong nháy mắt đã được hắn rót vào trong cổ, nam sinh đầu đinh cùng lớp thấy vậy cũng đi theo, có tên dự bị đang ngứa tay chờ đánh bóng thấy hai người xuống lập tức chạy vào trong sân, sân bóng làm mát không được hai phút lại tiếp tục náo nhiệt.

Hai người đứng bên cạnh sân, tiếng giày và bóng rổ kịch liệt cùng với tiếng va chạm của thân thể liên tục vang lên, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hô to. Trình Khiêm bóp bẹp chai nước khoáng trống rỗng ném vào thùng rác bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sân bóng phía trước, hạ thấp giọng với người bên cạnh hỏi: "Tra được đến đâu rồi?"

Tên của nam sinh đầu đinh rất dễ nghe, là Vãn Tinh, trong nhà có một em gái chênh tuổi tương đối nhiều tên là Vãn Nguyệt, nam sinh đầu đinh họ Cẩu nên Trình Khiêm thân thiết gọi người anh em này là "Ngốc Cẩu"

(*) Họ Cẩu 苟. Còn chó là 狗. Từ đồng âm.

Từ nhỏ Trình Khiêm và Cẩu Vãn Tinh mặc qυầи ɭóŧ lớn lên cùng nhau, về sau vẫn là bạn học cùng lớp nên tự nhiên trở thành bạn tốt như hình với bóng, cả hai đều như giun sán trong bụng đối phương.

Cẩu Vãn Tinh cũng cầm chai nước vặn ra một tiếng rắc rắc, uống vài ngụm rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Hồ sơ gửi vào mail rồi đó, vị giáo viên âm nhạc này của chúng ta rất giỏi nha, đi học liên lục nhảy lớp, là nghiên cứu sinh dạng giỏi."

Trình Khiêm lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực khó hiểu, hắn liếc mắt nhìn Cẩu Vãn Tinh một cái: "Anh ấy bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi mốt, trẻ nhỉ." Cẩu Vãn Tinh nâng cằm lên, vẻ mặt phóng đãng ngỗ ngược đùa giỡn, hắn ta nhếch miệng cười là một kiểu lưu manh đẹp trai lộ ra hàm răng vừa trắng vừa đồng đều, làm cho cái lưu manh kia lại thêm vài phần ngây thơ thuần khiết.

Nhưng Trình Khiêm vẫn lạnh mặt liếc hắn ta một cái, cũng không trả lời.

Sau đó ánh mắt Trình Khiêm lại rơi về phía xa xa, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng sắc bén, hắn nhớ Đàm Tư Cẩm nói mình ba mươi, bộ dáng thề son sắt lừa gạt hắn nên khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười nông cạn không cách nào phát hiện.

Mà Cẩu Vãn Tinh đã sớm quen với bộ dạng lúc nóng lúc lạnh của hắn, vẫn ngây ngốc ha hả tự mình vui vẻ, vẻ mặt tò mò thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên muốn điều tra người ta, có quan hệ gì hả..?"

"Cậu đừng lắm mồm nữa." Giọng điệu Trình Khiêm bình tĩnh lại bị Cẩu Vãn Tinh nghe ra vài phần uy hϊếp không cho phép nói nữa, hắn ta bỗng nhiên đoán được cái gì đó, biểu cảm trong nháy mắt nghiêm túc hẳn: "Không thể nào, có chuyện gì? Không phải thầy ấy..."

"Là chuyện của cậu." Trình Khiêm lấy từ trong túi ra một cái áo đấu đã gói cẩn thận ném vào trong ngực đối phương, "Chuyện này coi như thanh toán xong, cậu cũng đừng có sân si."

Thấy thái độ Trình Khiêm kiên quyết nên Cẩu Vãn Tinh không nói nữa, hắn ta đã sớm bị chiếc áo đấu kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, giống như một con chó lớn ngoạm trúng cục xương có thịt, cái đuôi lắc lắc rất nhanh, nước miếng cũng sắp chảy xuống đất.

Bạn tốt nhiều năm, điểm ăn ý vẫn có, Cẩu Vãn Tinh ôm áo đấu lòng nở hoa cọ tới cọ lui, cười tủm tỉm nói: "Biết rồi biết rồi, tôi không quan tâm, cậu đừng để rơi mất cái mạng nhỏ là được."

Đừng nói là mạng nhỏ, hồn hắn cũng sắp đăng xuất luôn được rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Khiêm đột nhiên vang lên, màn hình lóe tên người gọi, hắn lấy điện thoại ra đeo túi lên vai, cũng không quay đầu rời khỏi sân bóng.



"Xin chào bác sĩ Tôn." Trình Khiêm mở miệng trước, "Kết quả ra sao rồi?"

Ở đầu kia bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên ổn định: "Ừm, chắc số liệu cao hơn nhiều so với cậu nghĩ."

Trình Khiêm: "Bao nhiêu vậy?"

Bác sĩ Tôn: "96%."

Thế là Trình Khiêm khϊếp sợ sững sờ tại chỗ.

Máu toàn thân như trong nháy mắt ngưng đọng lại xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, không ai không hiểu con số này có ý nghĩa gì.

Sau lúc chậm một nhịp, hắn nhanh chóng hỏi: "Ngài có thể xác định thời gian kỳ phát tình tiếp theo của anh ấy không?"

Bác sĩ Tôn suy nghĩ một chút trả lời: "Bình thường chắc là hai ba tháng một lần, nhưng căn cứ vào thông tin cậu cung cấp, bởi vì độ phù hợp quá cao, khi bị đánh dấu tạm thời thúc giục nên chắc không quá một tháng, nhưng thời gian phát tình chỉ hai ba ngày là có thể qua."

Ánh mắt Trình Khiêm tối sầm lại, đơn giản nói một tiếng cảm ơn rồi lập tức cúp điện thoại.



Đàm Tư Cẩm ra khỏi phòng vệ sinh, đang rửa tay trước bồn rửa thì vừa vặn đυ.ng phải thầy Vương giáo viên chủ nhiệm lớp lớp 3 khối 12. Thầy Vương trên dưới bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính cận thật dày, chân tóc trên trán thoáng có chút thưa thớt, quần áo chỉnh trang, toàn thân lộ ra một khí chất học giả.

Đàm Tư Cẩm lễ phép chào hỏi ông sau đó hai người cùng nhau trở về phòng làm việc, trên đường Đàm Tư Cẩm đặc biệt tán gẫu hỏi thăm tình huống của mấy học sinh, cuối cùng nhắc tới Trình Khiêm.

Thầy Vương nghe được cái tên đó, ngược lại có chút đắc ý với học sinh trong lớp này: "Đứa nhỏ Trình Khiêm thì rất khiêm tốn, cũng không thích nói chuyện, trước đó nó nghỉ học hơn nửa năm, nhưng sau khi quay lại vẫn cầm toàn bộ bảng điểm A, đã được thông qua đại học Brown."

Đàm Tư Cẩm nhanh chóng xử lý số lượng tin tức có chút lớn, anh nhớ rõ gần một năm trước có mấy học sinh từng làm thủ tục thi cuối cùng, quả thật bên trong có tên Trình Khiêm.

"Làm sao lại nghỉ học ạ?" Đàm Tư Cẩm theo lời nói tán gẫu hỏi.

Thầy Vương không khỏi có chút cảm thán: "Phụ huynh nói là suy nhược thần kinh, hồ sơ bệnh án cũng ghi vậy, một thời gian dài nó không nghỉ ngơi tốt, chỉ có thể nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh. Cũng không phải là đồng ý nó sẽ không đi học."

"À, thì ra là vậy." Đàm Tư Cẩm vội vàng tỏ vẻ tiếc nuối "Đứa nhỏ này rất ưu tú, có thể được đại học Brown chọn không dễ dàng, cũng một phần do thầy Vương mát tay."

Thầy Vương không khỏi toát lên vài phần tự hào, thành tích trúng tuyển của lớp ông càng đẹp càng có lợi cho việc bình chọn sự ưu tú ở trường.

Chỉ thấy ông khiêm tốn xua tay, "Cũng do chính nó không chịu thua kém, tôi có dùng sức cũng không bằng học sinh tự mình dùng sức mà."

Bất tri bất giác bọn họ đã đi tới cửa văn phòng, văn phòng hai người cạnh nhau nhưng cũng không ở cùng một phòng. Đàm Tư Cẩm rất lễ phép chào hỏi vị tiền bối này trước, sau đó mỗi người vào phòng làm việc của mình.

Đàm Tư Cẩm ngồi xuống, suy nghĩ vừa mới đặt ra thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị nhận được một tin nhắn từ anh Đông.

Anh mở ra xem: Thời gian phát tình tiếp theo có thể là một tháng sau, em nên chú ý nhiều hơn. Nhưng lần này chắc hai ngày là qua, chuẩn bị sẵn sàng là được.



Đàm Tư Cẩm cắn răng, nhắm mắt hít sâu một hơi.



Sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc hơn nửa tháng sẽ có một kỳ thi được tổ chức trong nội bộ thành phố, nhà trường vì học sinh mà toàn lực chạy nước rút, lấy xếp hạng tốt ở trong thành phố, tạm thời bỏ ngỏ tất cả các môn học không thi. Bởi vậy nên Đàm Tư Cẩm cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh đang lo làm sao đối mặt với học sinh của mình.

Mà Trình Khiêm thì căm ghét sự sắp xếp này, suốt nửa tháng hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Đàm Tư Cẩm, có đôi khi ở trên tầng giảng dạy nhìn thấy anh ở xa xa, chờ chạy xuống đã không thấy người nữa.

Thật giống như đang cố trốn tránh hắn.

Trình Khiêm thở hồng hộc đứng ở bãi đất trống người đến người đi nhìn xung quanh, vô luận như thế nào cũng không bắt được bóng dáng thoáng qua kia, rất lâu đến khi chuông vào lớp vang lên thì hắn có chút mất mát không cam lòng, nhưng chỉ có thể chạy trở lại phòng học.

Trong góc có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn hắn sau đó quay người rời đi.

Nhưng mà không biết có phải ông trời thấy Trình Khiêm quá đáng thương hay không mà khi vào phòng thi môn Toán của hắn, giám khảo coi thi thế mà là Đàm Tư Cẩm.

Hai giám khảo một trước một sau đi vào phòng thi, Trình Khiêm buồn chán ngẩng đầu, trong thoáng chốc trừng cả mắt. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy đối phương ở cự ly gần như vậy, lâu đến mức khiến thi thoảng nửa đêm Trình Khiêm tỉnh lại luôn hoảng hốt cho rằng một tuần kia chỉ là giấc mộng. Hắn theo bản năng gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tuyết trắng tuấn mỹ kia, xuất thần đến mức gần như quên cả thở.

Đàm Tư Cẩm đã sớm để ý đến ánh mắt của hắn nhưng cố ý tránh đi, không biết có phải ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy bị đối phương nhìn chằm chằm có chút nóng mặt.

Chuông vào thi rất nhanh vang lên, học sinh cúi đầu bắt đầu phấn đấu viết lách, Đàm Tư Cẩm len lén nhìn câu trả lời của Trình Khiêm vài lần, hắn làm rất nhanh, gần như là người đầu tiên lật trang trong phòng thi, tính toán trên giấy nháp rõ ràng tỉ mỉ, trong vẻ mặt bình tĩnh lộ ra thản nhiên, bộ dáng nghiêm túc này rất mê người.

Không hiểu sao, một cảm giác vui mừng khó hiểu xen lẫn tự hào sinh ra từ đáy lòng, rất nhanh Đàm Tư Cẩm phát giác chồi non này không đúng, đè mạnh cảm giác tồi tệ xuống.

Nhưng mà giờ thi vừa mới được một nửa thì anh liền nhận ra thân thể mình không thích hợp, nhiệt độ so với sốt càng ngày càng mãnh liệt, không chỉ trên mặt anh nóng mà cả thân thể cũng giống như bị nấu chín bắt đầu nóng lên, đáy mắt cũng chậm rãi đỏ ửng.

Anh nhớ tới lời nhắc nhở của Lục Đông, trong lòng có chuông báo động kêu inh ỏi, vốn anh đã tính chuẩn một tháng, cũng chuẩn bị xin nghỉ xong xuôi, không nghĩ tới lần thứ hai phát tình sau khi bị đánh dấu tạm thời lại đến sớm.

Anh lén lút sờ soạng miếng dán ngăn cách sau cổ, cũng may, rất kín, chắc là không ai ngửi thấy.

Chuyện này không nên lề mề, anh thò người ra ngoài gọi giám thị đi lại trong hành lang thay mình, Đàm Tư Cẩm tìm cớ nói dạ dày khó chịu rồi sau đó sải bước chạy vào nhà vệ sinh.

Vừa vào nhà vệ sinh thì anh xách biển báo tạm thời sửa chữa chặn ở ngoài cửa rồi đóng cửa ngoài vào, chờ anh khóa mình vào một gian phòng tương đối sạch sẽ thì hai chân đã mềm đến bắt đầu run rẩy.

May mắn trong túi còn tùy thời để một ống thuốc ức chế, anh run rẩy lấy ra tiêm vào tuyến thể của mình một mũi, cảm giác choáng váng dưới tác dụng của thuốc dần dần dịu hẳn, anh vịn lên bồn cầu ngửi mùi trong nhà vệ sinh, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên phát tình, phảng phất tái hiện lần bối rối với trở tay không kịp đó.

Anh thở hổn hển hít từng hơi từng hơi thứ mùi không dễ ngửi trong nhà vệ sinh vào phổi, mỗi một lần hô hấp đều làm trầm trọng thêm sự e ngại và chán ghét của anh với kỳ phát tình.

Nhưng mà, ngay khi anh thoáng hoàn hồn, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị mở ra, cả người Đàm Tư Cẩm còn chưa kịp xoay thì đã bị người ôm vào trong ngực.

Trong nháy mắt miếng dán ngăn cách bị xé rách, một giây sau, đau xót từ tuyến thể lan tràn ra, hai hàng dấu răng rõ ràng bao trùm gần mũi kim Đàm Tư Cẩm vừa mới tiêm xong, chậm rãi rót pheromone mùi rượu mạnh vào trong cơ thể anh.

Đánh dấu bất thình lình làm toàn thân Đàm Tư Cẩm sợ tới mức cứng đờ, rồi lại theo pheromone được rót vào mà mềm nhũn, anh ngửa đầu, trong miệng không cẩn thận tiết ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Người cắn anh hài lòng liếʍ tuyến thể, dán vào tai anh hỏi: "Thầy à, tại sao lại né tránh em?"