Chương 28: Đồn Cảnh Sát

Hải : tôi đi đây, đến chiều tôi về thì em xác định rồi đấy.

Nói rồi Hải bỏ đi để lại cho V.Anh 1 cảm giác lo lắng.

Đang ngồi đợi Trúc thì thấy Khang (anh 2 của Trúc) đến.

Thấy Vân Anh đang ngồi đó Khang bước lại.

Khang : chị hai, chị cũng học ở đây à.

V.Anh : chị..chị hai gì chứ, gọi em là Vân Anh đc rồi.

Khang : anh giỡn chút thôi.

V.Anh : mà anh vào đây vì chuyện của Trúc phải ko?

Khang : ừ, ko biết con bé lại gây ra chuyện gì nữa rồi.

V.Anh : vậy anh vào trong đi, Trúc đang ở trong đó đấy.

Khang : ừ, vậy để anh vào xem.

15 phút sau....

Khang cùng Trúc bước ra ngoài.

Khang : coi bộ em thích đánh nhau quá nhỉ, mới đi học có 1 tháng mấy thì lại gây chuyện nữa rồi.

Trúc : tại con khốn đó gây chuyện trước mà.

Khang : em...

Thấy 2 người họ cãi nhau V.Anh liền bước lại, cất tiếng.

V.Anh : anh...anh Khang, thật..thật ra là Trúc vì muốn bảo vệ em nên mới...



Khang : coi bộ 2 em thân nhau quá nhỉ.

Trúc : chẳng phải lúc trước anh bảo 2 em phải thân nhau sao, tự nhiên bây giờ lại trách móc.

V.Anh : vậy là anh muốn 2 đứa em phải ghét nhau rồi đánh nhau như lúc trước có phải vậy ko

Khang : rồi rồi 1 cái miệng của tôi ko nói chuyện lại 2 em, 1 người tung 1 người hứng

V.Anh : vậy anh đừng la Trúc nữa nha.

Khang : em đừng nên quá lo cho Trúc em nên lo cho bản thân em đi kìa.

V.Anh : em có gì phải lo chứ

Khang : còn nói ko có, tốt nhất là em mau về nha đi có 1 con hổ đang đợi em đấy cố gắng mà lựa lời xin lỗi nếu ko con hổ đấy sẽ làm thịt em luôn đấy.

V.Anh : thầy ấy về công ty rồi ko có ở nhà đâu

Khang : làm người yêu anh Hải thì phải chấp nhận cái tình gia trưởng của anh ấy đi, em đừng có ương bướng thêm nữa.

V.Anh : ko cần anh nói em cũng biết số phận hôm nay của em ra sao rồi.

Khang : vậy thôi anh với Trúc về trước nha

Trúc : tao về nha, nhớ cẩn thận.

V.Anh : ừ.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Đang sảy bước trên sân trường thì gặp Trang.

V.Anh : bà chưa về hả?



Trang : này...này...này bà có sao ko?

V.Anh : bà nhìn tui coi có bị gì ko?

Trang : mà tự nhiên đi đánh nhau với con Lam đó chi vậy.

V.Anh : thì thì....mà chuyện này kể sao đi.

Trang : mấy bà bị ai bắt lên văn phòng vậy?

V.Anh : ờ...ờ thì ...thì thầy Hải.

Trang : thầy...thầy Hải hả??? Vậy coi như là bà tiêu luôn rồi.

V.Anh : có cần nói quá vậy ko?

Trang : bà đó nha, làm gì thì làm tự nhiên để cho thầy Hải biết chi vậy.

V.Anh : ai mà ngờ chứ, hồi sáng thầy ấy nói là lên công ty tự nhiên lại ở trong trường, đúng là khó đoán.

Trang : hay là 1 lát để tui qua xin giúp bà nha.

V.Anh : thôi đi, ko sao đâu.

Trang : nhớ nói ko sao ha, tới đó rồi đừng có mà kể khỏ với tui.

V.Anh : mắc quá thì ăn vài cây thôi ko có chết đc đâu.

Trang : nói vậy mà đc hả, lần này thầy Hải mà ko đánh bà tới nhừ xương tui làm con bà luôn.

V.Anh : bà cứ quá lo, để đó đi lát tui về nhõng nhẽo 1 chút là ko bị phạt nặng đâu.

Trang : đúng là chỉ có Vân Anh mới áp chế đc cái tính nóng nải của thầy Hải thôi.

V.Anh : nghĩ cũng đúng